Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

Shadows 1.

PHẦN I

Hãy mang theo đoá hồng này, Ôi đoá hồng,
Vì đó là loại hoa dành riêng cho tình yêu,
Và vì đoá hồng đó,
Người tình của ngươi bị bắt giữ.

 --- Nặc Danh ---



Chương 1.



Nước Anh năm 1298.

Cặp lỗ mũi của con thỏ rừng run run cách mũi nàng một inch. Nếu bất kỳ ai từng đến gần Rowena như con thỏ rừng vào khoảnh khắc đó, họ cũng sẽ nguyền rủa chiếc mũi lấm tấm tàn nhang của nàng vì cũng run rẩy như thế. Nàng nằm trong bãi cỏ toả hương ngọt ngào của vùng đồng hoang, cằm vùi trong khuỷu tay. Chiếc nón trượt xuống phủ qua đôi mắt xanh, và chuyển động nhẹ nhàng ấy khiến con thỏ rừng giật mình thủ thế. Rowena nguyền rủa khe khẽ và trườn dậy trên đầu gối, điều chỉnh lại chiếc mũ bằng một cú giật. Với những ngón tay nhức nhối, nàng nhổ đám cỏ ké khỏi áo ngoài. Nàng đã nằm bất động trong bãi cỏ cao trong nhiều giờ để tìm kiếm sự thật về việc thỏ rừng sẽ phấn khởi nhảy thẳng vào chiếc túi chứa đầy hoa hồng của thiên đường miền Tây.

Nàng khua nắm đấm vào con thú rồi bật cười rầu rĩ. Bọc con dao dài đang rũ xuống vì bỏ quên trong tay, nàng lê bước về Revelwood, nơi tám cậu nhóc đói meo bị đoạ đày sẽ phải đói hơn nữa.

Là con gái duy nhất trong một gia đình có bảy anh em trai, một anh họ, và một người cha thường xuyên biến mất, điều đó đã khiến Rowena mất cả thời gian lẫn kỹ năng để thuyết phục gia đình rằng nàng không màng đến những mạng nhện trang trí cho phế tích tồi tàn của Revelwood. Nàng đã học được từ lâu rằng, thoát ly duy nhất của nàng khỏi cuộc sống nô lệ suốt kiếp nằm ở đâu đó giữa việc trở thành một đầu bếp kinh khủng và một nữ thợ săn thần kỳ. Nàng đón nhận cả hai nhiệm vụ với sự hăng hái, để lại các anh em trai cày bừa vùng đất sỏi đá, và giải phóng bản thân lang thang trong vùng đồng hoang.

Rowena giang rộng đôi cánh tay, làm nổi bật sự trống trải của chúng khi nàng nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác ngang qua con suối sủi bọt. Bây giờ, ngay cả Freddie Nhỏ cũng sẽ chuẩn bị sẵn một cái xiên cho một trò chơi mà nàng không thể chịu đựng được. Em trai nhỏ nhất của nàng đã cứu nguy cho gia đình bị đoạ đày này khỏi thời kỳ ăn cải bắp sống, khi những bước chân chập chững đầu tiên hướng cậu bé thẳng đến chiếc nồi đầy bụi trong lòng lò sưởi mà cậu bé nhanh chóng bị ngã vào. Tiếng thét của cậu bé vang vọng trong lâu đài cho đến khi người anh lớn nhất của Rowena, Freddie Lớn, moi được cậu bé ra ngoài.

Chết chìm trong rượu khi chứng kiến sự ra đời của người con trai nhỏ nhất và cái chết của mẹ Rowena, Papa đã nhanh chóng làm lễ rửa tội cho một Frederick sơ sinh còn đỏ hỏn đang gào khóc, y như khi ông rửa tội cho Frederick đầu lòng của ông. Trong những năm sau đó, Papa vẫn hay khoác lác đầy trìu mến rằng ông đã đặt tên Roderick bé bỏng để vinh danh người con trai lớn – đứa con đầu tiên mà ông yêu thương vượt xa hơn mọi giới hạn thông thường. Với một cú huých nhẹ, Rowena sẽ thì thầm vào tai ông rằng tên anh ấy là Frederick cơ. Papa sẽ nhún vai, mỉm cười và dốc cạn ly một lần nữa.

Đám cỏ khô kêu lốp bốp dưới gót chân Rowena. Bóng hoàng hôn của mùa hè muộn đã buông xuống quanh nàng khối sương mù thơm nức mùi oải hương – Một lời khiển trách nhẹ cho những giờ dài nàng đã tiêu tốn trong việc chạy xuyên qua những cánh đồng, huýt sáo theo những con chim chiền chiện và lần theo một con thỏ cái mắt mở to tại bìa rừng. Về nhà với đôi tay trống rỗng là thừa nhận một ngày công cốc và cam chịu một bữa tối với món cải luộc ba lần trong một tuần.

Nghiến chặt hàm một cách cương quyết, nàng rút dao và quay lại khu rừng. Âm thanh những nốt nhạc the thé của một cây kèn trumpet được thổi dở tệ làm vỡ tung sự tĩnh lặng giống như một kèn lệnh vàng.

Papa! Papa đã về! Rowena chạy hết tốc lực về hướng toà lâu đài đổ nát mà nàng gọi là nhà, và kẻ khoác lác quyến rũ mà nàng gọi là Papa.

Tám tháng đã trôi qua kể từ khi ông rời khỏi mà không nói một lời, để theo đuổi vận may của ông. Trong quá khứ, những cuộc tìm kiếm tương tự đã mang ông trở về nhà với một chiếc túi da đầy những đồng tiền vàng mà ông sẽ tung cho những đứa trẻ của ông giống như một người đi tiền trạm vui vẻ của những thời kỳ hạnh phúc hơn. Rowena sẽ bật cười tranh cướp những đồng tiền, biết rõ rằng những đồng tiền đó sẽ bị thu hồi đúng lúc cho hành trình kế tiếp của Papa. Nàng khiếp hãi những lần ông trở về chẳng có gì ngoài chứng đau đầu kinh khủng và một cú đá cho kẻ khốn khổ nào lẩn lút quanh nhà. Ông chưa bao giờ giơ cao tay với bất kỳ đứa trẻ nào của ông; nhưng cho dù như thế, Rowena vẫn né xa tầm với của ông hai inch.

Tuy vậy, bất chấp những chuyến du hành không may mắn, ông không bao giờ quay về mà không có một mảnh quà cho người con gái duy nhất của mình. Những diềm đăng ten và những chiếc nơ bằng nhung bị dấu đi, bị bỏ quên, bị thay thế bằng da thuộc mềm mại và một con dao găm quắm. Rowena đã bộc lộ những nhu cầu của nàng bằng sự bộc trực không thừa hưởng từ cha nàng.

Với đôi chút bóng gió mà họ đã chia sẻ, nàng nghĩ với niềm hân hoan rằng, sự quay về của Papa sẽ lôi kéo sự chú ý khỏi đôi tay trống rỗng của nàng, đặc biệt nếu ông chất một xác nai trên con ngựa thiến già nua của ông như ông thường làm khi những cuộc đánh bạc của ông thành công.

Những phiến đá phong sương của Revelwood đã ở trong tầm mắt khi nàng đến đỉnh đồi. Nàng ngừng lại túm lấy mạng sườn và chà sát để xua đi cú đau xóc đã lấy mất hơi thở của nàng. Ngôi nhà truyền đời của mẹ nàng nép mình bên sườn đồng hoang, những bờ tường đổ nát không còn đủ sức chống đỡ ngọn gió gầm rú qua những kẽ nứt lớn nguy hiểm. Nhưng trong ánh sáng rực rỡ đang tàn lụi của mặt trời mùa hè, toà lâu đài cổ sáng lấp lánh trong sự gợi nhớ đau lòng về vẻ huy hoàng một thời trước đây.

Niềm vui thích của Rowena tuôn tràn trong tiếng reo hò khi nàng nhảy chân sáo xuống ngọn đồi. Nhưng cổ họng nàng chợt khô khốc khi nàng nhìn thấy con ngựa thiến lưng võng xuống của Papa bị cột vào cọc, một chiếc túi trống rỗng treo trên vùng sườn nặng nề của nó. Nàng lướt bàn tay qua đôi vai của con ngựa, rồi lau lớp màng mồ hôi mỏng trên trán với một cái nhăn mặt. Con ngựa khịt mũi kêu ùng ục, đầu của nó vùi vào trong một chiếc thùng gỗ. Rùng mình trước một cơn ớn lạnh báo điềm gở, Rowena cột lại những tấm ván vỡ dùng làm cầu bắc ngang qua con hào nhớp nháp.

Những kẽ hở hình mũi tên đặt sâu trong kiến trúc đã ngăn ánh hoàng hôn ở bên ngoài nhà. Rowena chớp mắt chống quáng khi mắt nàng điều chỉnh để phù hợp với sự tù mù của gian sảnh sâu hun hút. Một ngọn lửa còi cọc trong khung lò sưởi mênh mông đang đấu tranh để thêm vào chút phấn khởi cho gian phòng mái vòm, và chỉ thành công trong việc ném ra nhiều bóng tối hơn là ánh sáng. Khoé miệng nàng cong lên trước cảnh tượng Freddie Nhỏ đang khuấy thứ chứa trong chiếc nồi sắt. Mùi hăng hăng của củ cải thoảng qua mũi nàng. Nàng nhảy bật ra khỏi ngưỡng cửa, được cảnh báo bởi tiếng ồn ào của những bàn chân to lớn dậm trên ván sàn. Các anh em trai của nàng tràn vào trong sảnh mang theo một binh đoàn những cuốc và cào.

“Papa đâu?” Freddie Lớn rống lên.

Anh ấy dẫn đầu năm người đàn ông như những phiên bản sinh đôi nhỏ hơn, xanh xao hơn của mình với mái tóc thẳng tuột và bờ vai vạm vỡ. Anh ném lưỡi hái đang cầm vào phiến đá lát. Những người khác trao đổi ánh mắt đầy ngờ vực, rồi chất đống những công cụ của họ với sự bất cẩn tương đương.

Người anh họ Irwin của Rowena bước ra từ cầu thang. Gương mặt phúng phính của cậu trưng ra một vẻ rầu rĩ kỳ lạ; cậu vân vê chiếc kèn trumpet han gỉ giữa những ngón tay.

“Cha của các anh ở trên lầu.” Cậu loan báo. “Ông ấy muốn các anh tụ họp. Nói rằng không còn nhiều thời gian nữa.”

Ngay khi cậu nói, một tiếng đổ vỡ inh tai vang lên từ tầng trên vọng khắp lâu đài, được theo sau bởi một tiếng gầm gừ và một tràng nguyền rủa cực kỳ sáng tạo. Tất cả bọn họ nhìn chằm chằm lên tầng trên như thể một lời giải thích cho bài phát biểu khó hiểu của Irwin sẽ trôi xuống cùng đám bụi đang buông xuống từ xà rầm.

Freddie Lớn ấn khớp ngón tay vào mắt. “Papa say à, Irwin?”

Irwin gãi đầu bằng chiếc kèn trumpet. “Tôi không tin ông ấy có uống chút rượu nào. Tôi tin ông ấy tỉnh táo.”

Các anh em trai của Rowena đồng loạt gật đầu, chấp nhận tin tức với vẻ long trọng đầy bối rối.

Rowena khịt mũi. “Vô lý. Anh có từng trông thấy ông ấy tỉnh táo bao giờ chưa, Irwin?”

Người anh họ quay nhìn nàng, không thể kềm được vẻ tôn thờ mù quáng đang chế ngự đôi mắt hiền lành. “Nay. Nhưng anh cũng chưa bao giờ thấy ông ấy giống như thế này trước đây.”

Rowena nhéo mũi Irwin với vẻ xúc phạm thương mến. “Nếu anh nói ông ấy tỉnh táo, vậy thì em nói anh đang ngập chìm trong rượu với móng vuốt tham lam của chính mình.”

Irwin mắc nghẹn với một tiếng khúc khích nho nhỏ. Những người khác bật cười thành tiếng trước ý tưởng người anh họ với gương mặt nhợt nhạt đang nốc ừng ực một ly rượu.

“Papa có lẽ chỉ đói thôi,” Rowena loan báo đầy tự tin.

Ánh mắt Freddie Nhỏ trao cho nàng vắng bóng vẻ trách móc đến mức nàng cúi đầu xấu hổ, ân hận về sự buông thả thiếu suy nghĩ trong ngày hè. Việc nhắc đến thức ăn đã khởi động tất cả các dạ dày của họ vào cuộc nhào lộn. Vỏ bánh mì đen rưới mỡ đã làm dịu cơn đói của họ sáng hôm đó chỉ còn là một ký ức xa vời. Rowena đi đến bức tường, nơi cất giữ cung tên cũ. Những lời của Freddie Nhỏ đã khiến nàng ngừng bước.

“Những trái táo, Ro à. Chúng ta có thể dành ra một ít. Em có thể nướng chúng trên than theo cách Papa thích.”

Với nụ cười biết ơn, nàng nhận chiếc bao tải mà cậu bé giơ ra. Freddie Nhỏ dường như được thừa hưởng sự thông minh ngang bằng với tất cả số thông minh đã được phân chia dè xẻn cho các người anh lớn. Kéo chiếc nón bên trên tai, nàng lẻn vào trong màn đêm tăm tối.



Cánh cửa sập mạnh đàng sau nàng khi Papa lảo đảo bước xuống thang.

Lạy Chúa tôi, Freddie Nhỏ nghĩ. Irwin nói đúng. Papa không bao giờ lảo đảo khi ông ấy say.

Không còn dáng đi khệnh khạng, không còn cái nhìn chằm chằm mệt mỏi, chán chường. Trong chỗ của chúng là bàn chân đang lê từng bước như thể bị sa lầy trong chì lỏng, và đôi mắt lấp lánh với sức nặng của những giọt lệ không rơi. Lindsey Fordyce, nam tước của Revelwood, đứng tại chân cầu thang và xem xét những người con trai sưng xỉa của mình như thể mới nhìn thấy chúng lần đầu tiên.

“Chúa lòng lành. Ta không biết có nhiều các người đến mức kinh khủng như thế.” Ông chà sát đôi mắt như thể làm như thế sẽ khiến một số đứa con đột ngột biến mất.

“Có chín người bọn cháu, chú Lindsey, tính cả Rowena.” Irwin nói, vẫn luôn hăm hở làm hài lòng người khác.

Ông nhìn quanh sảnh lần nữa. “Ro đâu rồi? Ta không thấy con bé.”

Freddie Nhỏ bước ra khỏi lò sưởi. “Đi kiếm ít táo rồi, Papa.”

“Điều đó cũng không hại gì.” Papa kéo lê chân phải khi ông băng qua sảnh, chiếc chân yếu ớt lộ rõ vẻ đau đớn. Ông nặng nề ngồi vào chiếc ghế cổ xưa. Tiếng gỗ cọt kẹt bên dưới sức nặng của ông. “Nước, Freddie,” ông thều thào.

Papa dựa người vào lưng ghế và nhắm mắt lại, bỏ lỡ cuộc chiến nảy sinh khi Freddie Lớn và Freddie Nhỏ cùng tranh giành chiếc bình gốm, đánh đổ nước ấm trên những đôi chân trần. Với một tiếng lầm bầm bị bóp nghẹt, Freddie Lớn kéo giật chiếc bình khỏi tay em trai và đổ nước vào trong một chiếc ly có chân cũ kỹ. Anh cho phép Freddie Nhỏ niềm vinh dự được mang nó đến cho cha của họ với một vẻ phô trương.

Đôi tay của Papa run rẩy khi ông cầm chiếc ly. Ông uống cạn như thể nó chứa thứ gì đó ngon lành hơn thứ nước dơ dáy và một con muỗi mắt lạc đường.

“Tụ tập quanh đây nào, các con trai. Ta có những tin tức đáng mừng.” Ông loan báo.

Trải rộng đôi cánh tay như thể muốn ôm tất cả bọn họ vào lòng, ông cười toe toét. Những người con trai của ông lưỡng lự bước một bước tới trước, và Irwin thì lại bước lùi một bước.

“Tham gia cùng chúng ta nào, Irwin. Ta sẽ không chọn nói chuyện với cháu về một cơ hội phiêu lưu đơn giản bởi vì cháu không gặp may trong việc làm rạn nứt thắt lưng của những người đàn ông khác.”

Irwin đỏ bừng và rụt rè lại gần hơn. “Phiêu lưu ư, chú Lindsey?”

Các chàng trai trao đổi những ánh mắt trống rỗng, không thể lĩnh hội được ý tưởng về bất kỳ sự tồn tại hoặc trải nghiệm nào vượt xa hơn của chính họ. Chắc chắn là mớ củ cải được trồng trong những cánh đồng sỏi đá chẳng bao giờ mang ý nghĩa là việc trồng trọt có đủ tính phiêu lưu.

Papa nghiêng người tới trước với một cái nháy mắt của một kẻ mưu đồ. “Các con thấy đấy, các chàng trai, ta thật sự tìm thấy vận may khó lường của ta trong lộ trình viễn chinh này. Ta đang trên đường về nhà để chia sẻ sự thịnh vượng với các con quý báu của ta.” Ông húng hắng buồn bã. “Nhưng hầu bao của ta trĩu nặng vì quá nhiều tiền vàng đến nỗi con ngựa già hầu như không thể chịu đựng nổi.”

Freddie Nhỏ bắt chéo cánh tay, đôi mắt cậu bé hẹp lại với vẻ hoài nghi rõ rành rành.

“Thế nên, ta ngừng lại tại một nơi nghỉ đêm trong lâu đài của một người bạn.”

Irwin tự hỏi không biết một người bạn thì như thế nào. Cậu chưa bao giờ gặp bất kỳ ai không phải họ hàng.

“Và họ có một trò chơi may rủi thú vị diễn ra trong lâu đài, đúng không, Papa?” Freddie Nhỏ cắt ngang.

Papa vò rối mái tóc màu ánh kim của con trai. “Roddy, con không bao giờ ngừng khiến ta sửng sốt.”

“Là Freddie.” Nghiêng đầu né tránh, Freddie quay trở lại bên lò sưởi, tự làm mình bận rộn với chiếc vạc.

“Vậy,” Papa tiếp tục một cách lanh lợi, “để tìm kiếm sự giải thoát bản thân khỏi vài gánh nặng cồng kềnh này – vì lợi ích của con ngựa thân yêu, dĩ nhiên – ta đã bước vào một trò may rủi cùng một người quen cũ, con trai của một bá tước mà thái ấp của họ ta đã từng tham gia gìn giữ từ rất lâu rồi. Cậu nhóc đã từng quấy rầy ta trước đây với sự yêu mến quá sức giờ đã lớn khôn thành một hiệp sĩ vĩ đại và cao quý.”

Có điều gì đó trong cách Papa nói hai từ cuối đã gợi lên một cơn ớn lạnh dọc theo xương sống của Freddie Nhỏ. Cậu bé đứng thẳng đơ, bỏ quên mớ cải củ.

“Thoạt đầu ta đánh cược những gì ta có. Rồi sau đó ta đánh cược những gì ta không có. Có lẽ ta đã uống hơi quá nhiều rượu một chút.” Ông giơ ngón tay cái và ngón tay trỏ hơi tách ra để minh hoạ.

Đôi cánh tay của Freddie Nhỏ trải rộng nhất có thể, điều chỉnh lại sự đo lường không chính xác ấy. Irwin ủ tiếng cười khúc khích trong bàn tay mũm mĩm. Freddie Nhỏ giả vờ căng thẳng khi ánh mắt của người cha chiếu vào cậu.

Papa nhún vai. “Vì thế ta đã đánh mất gia tài của mình. Khi người bạn cũ ấy phát hiện ra tình cảnh không xu dính túi của ta, ta đã sợ cậu ấy sẽ nổi điên. Với trí nhớ đáng buồn của người chiến thắng, cậu ấy đã nhắc đến những lời khoác lác của ta về tám thằng nhóc vạm vỡ đang trông nom lâu đài của ta trong lúc ta tìm kiếm vận may của mình. Và đó là nguyên do cho sự vụ rằng, một trong những đứa trẻ may mắn ở đây sẽ được phục vụ cho một bá tước trong thời gian một năm.” Ông cười rạng rỡ với họ, đôi mắt híp bừng sáng chờ đợi những lời chúc tụng.

Chỉ có sự im lặng chào đón ông.

“Cha đã đánh cược một trong những đứa con của cha sao?” Freddie Nhỏ xô đẩy qua một rừng vai để đối mặt với cha mình.

Nụ cười của Lindsey nhạt đi. Ông xoa nắn đầu, làm tách mớ tóc để lộ một đốm hói mà ông luôn cố che dấu.

“Không chính xác như thế. Lựa chọn không phải do ta quyết định.” Ông nhìn họ ủ rũ, buông bỏ tất cả vẻ giả vờ hạnh phúc. “Hắn nói hắn sẽ đến Revelwood để chọn một trong những đứa con của ta cho việc phục vụ, hoặc hắn sẽ đến Revelwood để bêu cái đầu của ta trên một ngọn giáo.”

“Ôi, chú ơi,” Irwin thở than, nhợt nhạt như tàu lá.

“May cho cha, ngài ấy không phải là kẻ thù. Vị hiệp sĩ đức hạnh này có một cái tên chứ?” Đôi mắt của Freddie Nhỏ hẹp lại thành đường chỉ.

Fordyce lau trán bằng ống tay áo, sức nóng từ ngọn lửa bé xíu bất chợt trở nên ngột ngạt. Ông cứng người khi tiếng móng ngựa nện ầm ầm vang vọng trong sân. Sự tĩnh lặng tiếp theo sau đó. Rồi cánh cửa bật mở với một tiếng sầm mạnh mẽ gần như đánh bật nó ra khỏi bản lề.



Rowena lao vào như một tia nắng cắt xuyên qua lớp khói cũ bao phủ gian sảnh. Hương thơm ngọt ngào, hoang dã của vùng đồng hoang bám trên tóc nàng, trên da nàng, trên lớp áp chẽn đan bằng tay mà nàng mặc. Đôi gò má nàng ửng đỏ như đoá hồng vì rán sức, ánh mắt cháy bừng bừng với sự phấn khích.

Nàng chạy thẳng đến với cha, từ ngữ tuôn đổ còn nhanh hơn những trái táo đang lăn ra khỏi bao tải mà nàng đang dốc ngược xuống.

“Ôi, Papa, con chưa từng hạnh phúc đến thế khi cha về nhà! Cha có con ngựa giống dấu kín đó ở đâu thế? Nó là con vật xinh đẹp nhất con từng thấy. Cha đã thật sự tìm thấy vận may khó nắm bắt của cha trong chuyến du hành này sao?”

Khuỵu gối xuống bên cạnh ghế của ông, nàng kéo một chùm thạch nam nhàu nhĩ ra khỏi túi và thả vào lòng ông mà không cho ông thời gian trả lời.

“Con mang đến những bông hoa ưa thích của cha, và Freddie Nhỏ đã hứa sẽ nướng táo trên than hồng. Chúng sẽ nóng hổi và ngọt ngào và mọng nước, y như cha thích. Món này tốt hơn cả trăm lần bất kỳ thứ thỏ quay cũ kỹ thấy ghê nào khác. Ôi, Papa, cha đã về nhà! Bọn con đã nghĩ cha sẽ không bao giờ trở về.”

Nàng quàng tay quanh eo ông. Cử chỉ phóng túng ấy đã đánh bật chiếc mũ ra khỏi đầu nàng buông thả một dòng thác những lọn tóc loăn xoăn màu lúa mì.

Đôi cánh tay của Fordyce không di chuyển để ôm nàng. Ông ngồi cứng đờ trong vòng tay của nàng. Nàng ngước mặt lên, nhận ra bầu không khí thinh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng tí tách của lóng gỗ di chuyển trên ngọn lửa. Cha nàng không nhìn vào mắt nàng, và trong một khoảnh khắc bối rối, nàng nghĩ nàng nhìn thấy bờ môi dưới của ông run rẩy.

Nàng dõi theo ánh mắt của ông. Các anh em trai của nàng đứng thành hàng trước lò sưởi với một thái độ trật tự nhất mà nàng từng thấy ở họ. Irwin tươi cười rạng rỡ ở giữa hàng ngũ đó.

Tắm trong ánh sáng của ngọn lửa bập bùng, người lạ bước ra khỏi bóng tối. Rowena ngước nhìn lên. Từ nơi nàng khuỵu gối, cứ như thể nàng đang nhìn lên từ đáy giếng sâu để bắt gặp ánh mắt của người đàn ông cao như một ngọn tháp bên trên nàng. Ánh nhìn chăm chú thẳng thắn của hắn bắn một ánh chớp sợ hãi xuyên qua nàng, ghim chặt nàng xuống sàn nhà như thể nàng nhìn vào gương mặt của chính cái chết. Một lúc lâu trôi qua trước khi nàng có thể kéo ánh mắt ra khỏi hắn.

“Papa?” Nàng buột miệng, vỗ nhẹ vào bàn tay lạnh giá, đang run lên của ông.

Ông vuốt ve mái tóc nàng, đôi mắt xa vắng. “Rowena, cha tin việc con bước ra bên ngoài cho đến khi chúng ta quyết định các thoả thuận là điều thích đáng.”

“Ông không hề đề cập đến một người con gái, Fordyce.” Ánh mắt của người lạ di chuyển từ người cha đến đứa con.

Cánh tay của Papa ôm quanh vai Rowena giống như một tấm khiên. Tiếng cười chế diễu của người lạ âm vang trong gian sảnh. Chỉ Rowena nghe được lời nguyền rủa bị bóp nghẹt của Papa khi ông nhận ra mình đã lầm lạc đến thế nào.

“Hứng thú của cậu là với các con trai của tôi,” Papa rít lên, một tĩnh mạch nhỏ trên thái dương ông đập rộn ràng.

“Nhưng hứng thú của ông thì không. Quá nhiển nhiên.”

Người đàn ông tiến lên và Rowena đứng dậy, biết rõ theo bản năng rằng, nàng không muốn hạ gối trước chân người lạ này. Nàng đứng lên không chút nao núng khi đối mặt với những mắt xích của chiếc áo giáp màu bạc ngang qua bờ ngực của người đàn ông. Từ bờ vai rộng đến đôi chân mang giày ống, trang phục của hắn đen tuyền y như đôi mắt đang nhìn nàng với sự chăm chú thẳng thắn. Nàng đáp trả sự quan sát của hắn với đôi tay khoanh trước ngực.

Nhìn gần hơn, đôi mắt hắn không hẳn màu đen, mà là màu nâu sẫm và mượt như nhung. Độ tối khiến chúng thật khó dò thấu, nhưng sống động và thông minh. Đôi mày rậm, cong vòng thêm vào một vẻ hài hước chế nhạo gây cho Rowena ấn tượng rằng nàng đang bị cười cợt, cho dù biểu hiện của hắn chẳng chút xáo động nào. Mái tóc ảm đạm của hắn gần như cắt ngắn, nhưng những dợn sóng thiếu quy chuẩn cho thấy sự dễ dàng nổi loạn. Những đường nét đẹp đẽ không bị đánh đồng với vẻ xinh xắn nhờ vào sự nam tính xù xì được tôn cao bởi kích thước tuyệt đối của hắn. Một ý tưởng chợt xẹt qua tâm trí Rowena rằng, hắn có lẽ rất đẹp trai nếu gương mặt không mang những nét khắc nghiệt như thế.

Hắn với tay và vén một lọn tóc của nàng như thể bị thôi miên bởi sự rạng rỡ của nó. Lọn tóc xoăn mượt như nhung quấn quanh những ngón tay hắn như một cái vuốt ve.

Bàn tay của Rowena luồn vào bên dưới áo, nhưng trước khi nàng có thể vung dao tấn công, cổ tay nàng đã bị vặn trong một cú túm đáng sợ và con dao rơi loảng xoảng xuống những viên đá lát. Nàng cắn môi nuốt lại tiếng thét. Người đàn ông buông nàng ra.

“Cô ấy có nhiều chất lửa hơn phần còn lại của gia đình cộng gộp lại.” Người lạ bước lui đến lò sưởi. “Ta sẽ chọn cô ấy.”

Gian sảnh bùng nổ trong sự chống đối giận dữ. Papa chìm sâu vào chiếc ghế, bàn tay phủ qua mắt.

“Ông không thể chọn chị gái của tôi được!”  Giọng nam cao trẻ con của Freddie Nhỏ cắt xuyên qua những tiếng la hét của các người anh.

Cười mỉa, người đàn ông dựa người vào thành lò sưởi. “Can đảm nhỉ, nhóc. Điều này có phải mãi mãi đâu. Cô ấy chỉ phục vụ ta trong một năm.”

Rowena nhìn Papa. Môi ông chuyển động, nhưng không âm thanh nào được tạo ra. Các anh em trai của nàng nhao nhao những lời đe doạ kinh khủng và hung bạo, cho dù họ vẫn đứng yên tại chỗ như thể đã mọc rễ trên sàn đá. Nàng tự hỏi không biết liệu họ có mất hết khả năng phán đoán hay không. Đôi mắt lấp lánh của người lạ không biểu lộ chút nhượng bộ nào. Chúng quan sát nàng như thể đang thích thú với sự hỗn loạn mà hắn vừa kích động. Những lằn nhỏ quanh chúng nhăn lại khi hắn trao cho nàng một cái nháy mắt chỉ tạo thêm nhiều sự đe doạ hơn bởi tính thân mật đầy ngụ ý của nó. Một cơn rùng mình nguyên sơ của nỗi sợ hãi bắn xuyên qua nàng, đông cứng những câu hỏi trước khi chúng có thể rời khỏi bờ môi nàng.

Tiếng than vãn của Papa chỉ vừa đủ để vươn đến đôi tai của người đàn ông. “Chúng ta đã nói là con trai mà, phải không?”

Giọng nói như sấm rền của người đàn ông khiến tất cả mọi người tắt tiếng. “Nay, Fordyce. Chúng ta nói ‘các con’. Tôi có quyền sử dụng một trong các con của ông trong một năm.”

“Cậu không thể lấy đi đứa con gái duy nhất của một người đàn ông,” Papa nói, không thể kềm được vẻ nài xin trong giọng mình. “Hãy cho tôi thấy một chút độ lượng, được không?”

Người hiệp sĩ khịt mũi. “Độ lượng? Ông biết gì về độ lượng, Fordyce? Tôi đến để dạy ông về sự công bằng.”

Papa thu hết can đảm và dộng mạnh vào tay ghế. “Tôi sẽ không cho phép điều đó.”

Bàn tay của người lạ chạm vào chuôi thanh kiếm khổng lồ cài trên thắt lưng. Những bó cơ trên cánh tay nổi vồng lên với chuyển động nhẹ nhàng ấy. “Ông chọn cách chiến đấu chăng?” Hắn hỏi êm ái.

Lyndsey Fordyce lưỡng lự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. “Rowena, con phải đi cùng người đàn ông tử tế này.”

Rowena chớp mắt ngơ ngác, ném đi sự cảnh giác trước sự đầu hàng đột ngột của cha nàng.

Freddie Nhỏ xông lên, một cái nồi bằng sắt úp trên đầu giống như chiếc dùi cui. Người hiệp sĩ xoay người với thanh kiếm đã rút ra. Rowena lao đến cánh tay ấy, nhưng Papa đã lướt vào giữa hai người họ và đánh ngã cậu bé xuống đất bằng một cú đấm móc hiểm ác. Freddie Nhỏ nhìn trừng trừng vào người cha, máu chảy nhỏ giọt từ miệng và mũi cậu.

“Đừng trở thành một kẻ ngốc,” Papa rít lên, “Hắn sẽ giết con, rồi sau đó sẽ giết ta.”

Vẫn nắm chuôi kiếm, người lạ đối mặt với một hàng các chàng trai đang gầm gừ. “Nếu người nào muốn thách thức quyền của ta đối với chị em gái của họ, ta sẽ rất vui được nghinh tiếp.”

Lưỡi dao rộng bản loé sáng trong ánh lửa. Freddie Lớn đáp trả cái nhìn chằm chằm của người đàn ông một lúc lâu, đôi bàn tay chai sần của anh siết chặt thành nắm đấm trước khi quay người để gục trán vào tảng đá nóng hổi trên lò sưởi.

Đôi mắt của người lạ mở rộng khi Irwin bước tới trước, chiếc kèn trumpet vẫn bám chặt trong tay. Papa bước một bước về phía Irwin, rồi đẩy chiếc mông phúng phính của cậu vào thành lò sưởi và nghiên cứu chiếc kèn trumpet như thể mới thấy nó lần đầu tiên. Người hiệp sĩ tra kiếm vào vỏ.

“Một vụ đánh cược là một vụ đánh cược.” Papa lướt ngón tay cái dọc theo lớp thếp vàng đã mòn của chiếc áo choàng rách rưới của mình. “Như cậu đã biết, tôi đích thị là một nam tước – một người có danh dự.”

Ông thở dài như thể cái gánh danh dự ấy quá nặng để chịu đựng. Tiếng cười ngắn thoát ra từ người hiệp sĩ không phải là một âm thanh dễ chịu.

Papa dịu dàng giữ gương mặt của Rowena trong đôi lòng tay ẩm ướt. “Đi với cậu ta đi, Rowena.” Ông nuốt xuống khó nhọc. “Cậu ta sẽ không làm tổn hại con.”

Người lạ quan sát cuộc trao đổi trong sự im lặng kín đáo, đôi cánh tay khoanh trước ngực.

Rowena tìm kiếm gương mặt cha nàng, mù quáng hy vọng về một tràng cười bùng nổ giải thích rằng sự xâm nhập của vị hiệp sĩ chỉ là một trò đùa quái ác. Niềm hy vọng leo lét trong nàng vừa bùng lên đã tắt ngấm, bị chết ngạt trước vẻ trống trải của đôi mắt xanh ngăn ngắt mang âm hưởng tiếng vọng yếu ớt, đẫm lệ của chính nàng.

“Con sẽ đi với ngài ấy, Papa, nếu cha nói con nên đi.”

Người đàn ông di chuyển tới trước, tháo sợi thừng mang trên eo. Papa bước lùi lại để giữ một khoảng cách an toàn khỏi tầm kiếm của hình dáng uy nghi đó.

Rowena dấu đôi tay ra sau lưng. “Không cần phải trói tôi đâu.”

Người đàn ông tìm đôi tay nàng. Rowena cố gắng không nao núng khi hắn cột hai cổ tay nàng ra phía trước không chút dịu dàng. Giọng nàng đi ngược lại với cơn giận dữ của nàng. “Nếu Papa nói tôi đi cùng ông, thì tôi sẽ đi.”

Mái đầu tối tăm vẫn cúi xuống khi hắn thắt nút với một cái giật không nhân nhượng. Cuộn đầu dây còn lại quanh cổ tay hắn, hắn dẫn nàng đến cửa mà không nói một lời. Nàng trì hoãn để nhặt chiếc nón. Cảm thấy sự căng đột ngột của sợi thừng, người đàn ông giật mạnh. Rowena thọc sâu đôi gót chân vào trong đá lát, chống lại sức kéo của hắn. Đôi mắt họ giao nhau trong một cuộc chiến lặng lẽ của ý chí. Không chút cảnh báo, hắn giật mạnh sợi thừng khiến Rowena lảo đảo. Nàng vươn thẳng người, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt giận dữ trong một khoảnh khắc. Rồi chiều sâu xanh ngắt ấy trong veo trở lại và nàng bước quả quyết theo sau hắn xuyên qua cửa, chiếc mũ nắm chặt trong đôi bàn tay bị trói.

Các chàng trai lê chân theo sau họ giống như những cương thi trong một đám rước tàn nhẫn. Papa đi thơ thẩn phía sau. Freddie Nhỏ bị túm chặt trong giữa hai người anh, một vẻ cau có dữ dội làm tối tăm vầng trán phẳng.

Đêm đã xuống. Vầng trăng tròn vành vạnh thả những tia sáng bạc xuyên qua những tán cây lưa thưa, tuôn đổ xuống quang cảnh tĩnh lặng sự huy hoàng kỳ quái của một bình minh không có thật. Freddie Lớn huýt lên nho nhỏ đầy ngưỡng mộ, khi một con ngựa giống màu trắng tuyền lộ ra khỏi màn sương, gõ móng xuống nền đất. Con thú nhảy chồm lên bồn chồn trước âm thanh của những bước chân đang tiến đến.

Đôi mắt của Rowena dõi theo sợi cương mạ vàng bao quanh đỉnh đầu của con vật to lớn. Đá quý đủ màu sắc khảm suốt chiều dài sợi dây. Tại sao một người giàu có như thế lại tìm đủ mọi cách để đánh cắp một đứa con của người đàn ông khốn khổ nhỉ? Đôi bờ vai không nhân nhượng của người hiệp sĩ không mời chào bất kỳ câu hỏi nào khi hắn lên ngựa và trượt sợi dây cột Rowena quanh túm yên ngựa. Những chiếc móng sắt của con ngựa giật giật khiến nàng tự hỏi không biết có thể đi theo gần như thế nào mà không bị đạp nát nhừ.

Irwin bước đến phía trước con ngựa như thể đã quen chận đường một con chiến mã được cỡi bởi một quý tộc trang bị đầy đủ vũ khí. Người hiệp sĩ ngả người trong yên với một tiếng thở dài.

“Hiệp sĩ cao quý?” Giọng của Irwin hơi the thé, vì thế cậu tằng hắng và cố một lần nữa. “Hiệp sĩ cao quý, tôi vội vã nhắc nhở ngài rằng, ngài sắp lấy đi tia sáng duy nhất trong cuộc sống tăm tối của chúng tôi. Ngài đã ngắt mất bông hoa độc nhất trong khu vườn hiu quạnh kinh khủng của chúng tôi. Tôi thay lời cho tất cả chúng tôi.”

Những người em họ của Irwin nhìn nhau và gãi đầu. Rowena thầm ước vị hiệp sĩ chạy qua họ và kết thúc nỗi ngượng ngùng của nàng cho rồi.

“Cậu có một lời nài xin khá hùng hồn đấy, chàng trai.” Người hiệp sĩ đáp, khiến tất cả bọn họ kinh ngạc. “Có lẽ cậu nên nài xin cha cô ấy thực hiện những vụ cá cược với nhiều quan tâm hơn trong tương lai.”

Từ phía sau Freddie Lớn, Papa liều lĩnh bắn cho người đàn ông một ánh mắt căm hờn.

“Ngài không rủ lòng thương sao?” Irwin hỏi.

“Ta sẽ không.”

“Vậy tôi cầu xin gánh nặng của tinh thần hiệp sĩ trên đôi vai ngài. Tôi cầu xin ngài sẽ tôn trọng người em họ ngọt ngào của tôi với sự quan tâm tượng tự như ngài sẽ  ban cho phần còn lại của nữ giới.”

Rowena cực kỳ muốn bạt tai cậu, nhớ đến vô số lần không đếm xuể nàng đã vật cậu xuống đất và ghì chặt cho đến khi cậu ré lên chịu thua.

Người lạ một lần nữa bật ra tiếng cười ngắn, đáng ghét. “Không phải lo, chàng trai. Ta sẽ tôn trọng cô ấy với sự quan tâm tương tự như ta sẽ tôn trọng bất kỳ cô nàng nào xinh đẹp như thế. Giờ thì tránh sang một bên hoặc sẽ bị giẫm lên.”

Irwin bị hất sang bên phải khi người hiệp sĩ thúc con ngựa giống vào nước kiệu. Rowena gần như bị kéo ngã. Nàng liều lĩnh phá vỡ sự tập trung vừa đủ cho một cái nhìn khao khát cuối cùng với gia đình. Nàng nghe thấy tiếng thịch nhẹ của nắm đấm giộng vào da thịt và tiếng la hét quen thuộc khi Freddie Nhỏ túm lấy Irwin trong cơn thịnh nộ mù quáng và tuyệt vọng.

Rồi tất cả không còn gì nữa. Nàng tập trung toàn bộ chú ý vào mặt đất sỏi đá dưới chân khi thế giới của nàng thu hẹp thành nhiệm vụ đặt bàn chân này lên phía trước bàn chân kia sao cho không đập dập mũi vào những chiếc móng ngựa đang gõ dồn dập.


1 nhận xét:

QUỲNH HƯƠNG nói...

Bạn dịch hay quá ! Cám ơn Sẻ Nâu nhiều!