Chương 5
Gelina
cũng tự hỏi họ đã làm gì khi nàng cảm thấy cú túm không nhân nhượng của bàn tay
Conn quanh những ngón tay nàng. Căn phòng mà họ bước vào được trang trí đơn sơ
với một chiếc bàn bằng gỗ thấp với hai băng ghế dài ở hai bên. Cái chạm duy nhất
của sự xa hoa là một tấm thảm thêu lộng lẫy bạn vinh dự cho bức tường phía sau.
Trong ánh sáng lờ mờ, Gelina có thể thấy những hình ảnh nhạt nhoà của cuộc chiến
dữ dội được khắc hoạ với những sợi chỉ màu đỏ máu. Một người đàn ông đi theo họ
vào trong căn phòng chỉ được thắp sáng bằng ánh lửa, kéo cánh cửa bằng gỗ sồi nặng
nề đóng lại phía sau ông ta. Gelina nhận ra đó là người đàn ông mà nàng đã lầm
là con chim săn mồi khổng lồ nào đó trên toà tháp canh.
Conn
buông tay nàng ra và để lại nàng đứng hoang mang giữa phòng. Anh ngồi xuống
trên chiếc ghế gần nàng nhất, lưng quay về chiếc bàn, đôi cánh tay khoanh lại.
Người đàn ông trong chiếc áo choàng lông vũ đứng bên cạnh anh. Gelina nghĩ nàng
đã thấy một ánh thương cảm đu đưa trong đôi mắt tăm tối của ông ta.
“Đó
quả là một trò phô diễn nho nhỏ quyến rũ đấy, chiến binh. Chính xác thì em đang
cố chứng minh điều gì nào? Ta đã ở bên Nimbus đủ lâu để biết khi nào thì cậu ta
ứng biến, đặc biệt là khi cậu ta mau mắn và tệ hại như đã làm tối nay,” Conn
nói, giọng anh gay gắt.
“Đừng
trách tội anh ấy. Tôi đã quyến rũ anh ấy vào mọi thứ. Anh ấy chỉ cố để can ngăn
tôi thôi.”
Conn
khịt mũi. “Ta không biết em có khả năng quyến rũ đấy. Em đã làm gì nào – giữ một
con dao trên cổ họng và đe doạ cắt bay đầu của cậu ta à?”
Chớp
mắt cảnh báo, Gelina liếc nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh Conn.
Conn
trả lời câu hỏi thầm lặng của nàng. “Ông ấy biết. Đây là Mer-Nod. Ông ấy là học
sĩ trưởng và thẩm phán của Tara, là đôi tai của sự thông thái sẽ giúp ta có được
quyết định về em.”
Những
từ cuối cùng của anh gợi lên một cơn run trườn từ đáy cột sống lên tận chân tóc
của nàng. Không nhận ra sự rùng mình rất tinh tế của nàng, Conn ra hiệu về băng
ghế dài đối diện anh.
Gelina
đi vòng qua chiếc bàn và ngồi đối diện trực tiếp với anh. “Hãy để buổi xử án bắt
đầu.” Nàng nói thận trọng, khoá chặt đôi bàn tay để che giấu sự run rẩy đột ngột
của chúng.
Conn
đứng lên và bước dọc chiều dài của căn phòng, ngừng lại trước tấm thảm thêu.
Quay
nhìn Gelina, anh nói, “Ta cần phải biết mọi thứ mà em nhớ được về gia đình em.
Không để lại chi tiết nào không được nói đến.”
“Tại
sao ngài không nói với tôi về mọi thứ ngài nhớ được về gia đình tôi?”
“Ta
hỏi em trước.”
Anh
không bỏ lỡ cái nghếch cằm láo xược của nàng. “Cha tôi là một vị vua.” Nàng
đáp.
Anh
khịt mũi. “Mọi nông dân có hai con heo và một mảnh đất đều tuyên bố bản thân
mình là vua trước thời triều đại của ta.” Anh ném bản thân xuống băng ghế đối
diện nàng.
Đôi
mắt nàng loé sáng. “Cha tôi không phải là nông dân. Chúng tôi sống trong một
lâu đài xinh đẹp được lấp đầy với tiếng cười và âm nhạc. Chúng tôi có nhiều hơn
những con heo. Chúng tôi có những nghệ sĩ tung hứng và những chú hề và những nhạc
sĩ và hàng ngàn cách dễ chịu để trôi qua thời gian. Lòng hiếu khách của cha tôi
là một huyền thoại”
Conn
phủ bàn tay qua mắt một thoáng như thể lời lẽ của nàng quấy rầy anh. “Tiếp đi,”
anh ra lệnh.
Nàng
mỉm cười cay đắng. “Một người khách đến thường xuyên và được thết đãi long trọng.
Anh ấy trẻ và luôn cười, vì thế Rodney đã đặt biệt hiệu cho anh ấy là người đàn
ông với đôi mắt xanh lơ biết cười. Anh ấy mang cho anh trai tôi một thanh kiếm
nhỏ có cả bao kiếm nữa và mang cho tôi một hạt ngọc cùng màu với đôi mắt của
tôi.” Đôi mắt màu xanh ngọc bích dón lấy ánh mắt Conn, và trong một thoáng phù
du, dấu hiệu của một nụ cười thực sự làm mềm đôi môi nàng. “Ngoại trừ cha tôi,
tôi đã nghĩ ngài là người đàn ông tử tế nhất, đẹp trai nhất trên toàn thế giới.”
Conn
và Mer-Nod trao đổi một ánh mắt trước khi Conn đặt đầu trên bàn tay anh, xoa nắn
đôi thái dương đang nhức nhối bằng những ngón tay căng thẳng.
Nụ
cười làm biến đổi gương mặt nàng đã căng lại thành sự nhạo báng. “Rồi một ngày
ngài thôi không đến nữa. Mọi người đều không đến nữa hoặc bỏ đi. Mẹ tôi đã
khóc, và cha tôi khoá bản thân lại và từ chối gặp bất kỳ ai trong chúng tôi. Đó
là mùa đông trước khi bất kỳ ai trở lại. Rodney và tôi đang chơi trong một của
những hành lang bí mật bên ngoài đại sảnh. Không ai còn quan tâm đến những gì
chúng tôi đã làm nữa. Chúng tôi nghe thấy tiếng đập vào cửa chính mạnh đến nỗi
tôi đã nghĩ đó là một tiếng sấm. Cánh cửa bật mở và hàng trăm người đàn ông
tràn vào trong sảnh. Người đàn ông với đôi mắt biết cười xanh màu da trời đã trở
lại. Chỉ là đôi mắt của ngài ấy đã không còn cười nữa.”
Nàng
ôm lấy bản thân, những ngón tay bấm sâu vào trong vùng da thịt mềm mại trên
cánh tay cho đến khi nó đỏ ửng và chuyển thành tím bầm. Conn không động đậy.
“Chúng
tôi đã quan sát. Ngài đã buộc cha tôi quỳ gối, tát ông, nói những điều khủng
khiếp. Rồi ngài bỏ đi trên con ngựa đen to lớn của ngài.” Từ ngữ của nàng rơi
như những mảnh băng trong căn phòng thinh lặng. “Rodney đã giữ tay anh ấy trên
miệng tôi để tôi không thét lên khi họ chặt đầu cha tôi. Những người đàn ông…
làm đau mẹ tôi hết lần này đến lần khác. Rồi họ đâm thanh kiếm vào trong ngực
bà. Một chú hề còn sót lại đã bị tra tấn và treo lên xà nhà cho đến khi chân của
anh ta ngừng vùng vẫy. Khi những người đàn ông chạy đi với đầu của cha tôi treo
lơ lửng từ một trong những sợi dây cương của họ, chúng tôi đã lấy kiếm của ông ấy
và chạy mãi cho đến khi chúng tôi đến vùng hang động.”
Conn
ngồi bất động, đầu anh vẫn vùi trong đôi bàn tay. Mer-Nod đứng như bị thôi miên
trước những lời lẽ của nàng. Gelina tiếp tục nhìn chằm chằm, đôi mắt tập trung
trên màn sương mù tăm tối của vùng hang động xa xăm. Cơn đau mới mẻ về cái chết
của Rodney tràn qua nàng như những ngọn thuỷ triều.
Conn
đứng lên và đi vòng qua để đối diện nàng, đặt bàn tay trên vai nàng cho đến khi
lời nguyền bị phá vỡ và nàng ngước nhìn lên như thể kinh ngạc trước sự hiện diện
của anh.
Anh
nói, giọng anh trầm và mạnh mẽ. “Ta muốn em lắng nghe ta. Trong lúc ta nói, ta
không muốn em bác bỏ hoặc chấp nhận những gì ta nói. Chỉ lắng nghe thôi. Em sẽ
làm điều đó chứ?”
Nàng
cảm thấy kiệt sức không thể chịu đựng nổi. Vết thương của nàng bắt đầu nhức nhối,
và nàng nhượng bộ áp lực kiên quyết trên vai nàng. Nàng gật đầu, nhìn thấy lần
đầu tiên xuyên qua làn sương mù kiệt sức, những nét cười và tử tế trên gương mặt
anh.
“Cha
em là một kẻ phản bội,” Anh nói. Đôi mắt nàng thẫm lại, và anh siết chặt cánh
tay nàng, thầm nhắc nhở nàng về thoả thuận của họ. Nàng không lên tiếng. “Sự thật
rằng ông ta là một người bạn thân thiết với ta trong một thời gian cho đến khi
ta nhận ra rằng việc quay lưng lại không đề phòng với Rory Ó Monaghan là một sự
mời chào để ngỏ cho lưỡi kiếm của ông ta cắm ngập vào xương lưng mình. Những
người của chính ông ta đã từ bỏ ông ta khi họ phát hiện những lời hứa của ông ấy
rỗng tuếch và sự bảo vệ của ông ấy là vỗ nghĩa. Ông ấy đã phản bội ta nhiều hơn
một lần. Ta chấp nhận những lời bào chữa lắp bắp của ông ấy miễn là ta có thể.
Nhưng thời gian cho sự đền đáp đã đến rồi đi.”
Gelina
ngoảnh nhìn đi, nhưng anh giữ cằm nàng trong tay và buộc nàng phải đón nhìn ánh
mắt anh. “Ta không bao giờ nói ông ta không phải là một người cha tốt. Ta không
ra lệnh giết ông ấy hoặc… làm tổn thương mẹ em. Nhưng điều này xảy ra trước thời
kỳ của Fianna, và những người đàn ông mà ta đã để lại lúc đó rất thiếu cẩn trọng
và cực kỳ khát máu. Những người dưới trướng ta bây giờ sẽ không bao giờ thực hiện
những hành động tàn bạo mà em mô tả.”
Đôi
mắt nàng đón lấy ánh mắt anh không hề chớp. “Họ đã chịu sự trừng phạt sao?”
Đến
lượt anh quay đi. “Đó là một thời kỳ có rất ít sự khai hoá. Nhiều hành động tàn
bạo đã không bị trừng trị.”
Vẻ đắc
thắng ánh lên trong mắt nàng nhắc nhở anh một cách kỳ lạ về ánh mắt anh đã nhìn
thấy loé sáng bên dưới chiếc mũ trùm của bóng ma trong hang động. Cơn giận siết
chặt quai hàm anh.
“Đừng
quên chính em cũng là một kẻ giết người, công chúa nhỏ quý báu của ta. Em đã giết
những người đàn ông vô tội, một vài người có vợ và những đứa trẻ. Em đã giết họ
trong những trận đánh thiếu công bằng, cắt đi trái tim của họ và để họ lại thối
rữa trong rừng. Em có biết rằng Kyle McRuairc đã được tìm thấy với bàn tay vẫn
còn bám chặt lấy thanh gươm của mình không? Nhưng bàn tay thì không còn gắn vào
với cổ tay của anh ta nữa rồi.”
Gelina
lắc đầu, đôi mắt loé sáng. “Tôi không có… Tôi không thể…”
Mer-Nod
tằng hắng đầy ngụ ý, và Conn lấy tay ra khỏi gương mặt nàng, để lại hai dấu ấn
giận dữ nơi anh túm lấy nàng.
Anh
nuốt cơn giận xuống và nắm lấy tay nàng. “Vậy thì anh trai em đã làm điều đó.
Ta biết hắn có ý nghĩa với em, nhưng hắn đã chết và em đã được tự do thoát khỏi
hắn. Em có thể tiếp tục cuộc sống của mình, Gelina.”
Đôi
mắt hoang mang của nàng gắn chặt vào gương mặt anh trong một lời nài xin lặng lẽ.
Anh
đột ngột đứng lên và bắt đầu dạo bước lần nữa, không chuẩn bị cho sự chấn động
cảm xúc mà sự tuyệt vọng của nàng đã trao cho anh.
“Cô
đã từng nghe về Lex Talionis chưa, Gelina?” Mer-Nod hỏi.
Nàng
gật đầu, rồi lắc đầu. “Tôi có nghe về nó. Tôi biết nó là một điều luật. Nhưng
tôi không biết nó bao gồm những gì.”
“Đó
là một điều luật,” Mer-Nod nói. “Một điều luật được thiết lập bởi cha của Conn,
Feidlimid Rechtmar, người được biết đến như một nhà lập pháp. Luật Lex Talionis
trao cho một người quyền được trả thù một người khác trong phần tương đương dựa
theo tính nghiêm trọng của hành vi sai trái đã thực hiện.”
“Mắt
đền mắt,” nàng thì thầm.
Conn
khuỵu gối xuống trước mặt nàng, những ngón tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve
đôi bàn tay nàng. “Ta có một đề nghị cho em. Em đã đổ lỗi cho ta về những cái
chết của gia đình em – và có lẽ đúng là như thế. Ta đổ lỗi cho em về cái chết của
những người lính của ta. Theo luật Lex Talionis, công lý đã được thực thi. Nếu
ta đã lấy gia đình em đi khỏi em, nhiệm vụ của ta là phải thay thế họ. Ta sẽ trở
thành người bảo trợ của em. Em sẽ sống ở đây như một trách nhiệm vinh dự của ta
và trở thành người phụ nữ trưởng thành.”
Nàng
nhìn chằm chằm vào anh không hiểu.
“Có
một điều kiện,” anh nói thêm. “Em phải thề trung thành với ta ở đây và bây giờ.
Và em phải có ý như thế. Nếu những lời của em trống rỗng giống như cha em đã
làm, số phận của em cũng sẽ tương tự. Ta sẽ không luôn nhìn qua vai chờ đợi con
dao găm của em trượt vào giữa những xương đòn của mình. Ta sẽ không dung thứ
cho điều đó và ta sẽ không dung thứ cho sự phản bội của em. Em còn trẻ. Những vết
sẹo của em có thể được chữa lành ở đây như là trách nhiệm của ta. Em sẽ có sự
chăm sóc tốt nhất trong khả năng của ta. Nhưng em phải có lời tuyên thệ của
mình ở đây tối nay, với Mer-Nod như một nhân chứng của chúng ta. Sau đó ta sẽ
giới thiệu em với triều đình của ta. Em sẽ được vinh danh một cách long trọng.
Em có thể nói được rồi đấy.”
Gelina
im lặng. Trong một lựa chọn tăm tối giữa liên kết máu và cuộc sống, chỉ một câu
hỏi duy nhất bật ra trong trí óc nàng. “Và nếu tôi từ chối đề nghị của ngài?”
Hai
người đàn ông trao đổi ánh mắt. Mer-Nod là người mở lời, giọng nói trầm bổng của
ông ta bao bọc số phận của nàng một cách thản nhiên. “Cô sẽ bị gởi đi tối nay
trên một con tàu đến Anh, bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Erin. Conn không thể để
những kẻ phản bội ở Tara, nhưng đã đồng ý để cô ra đi còn sống nếu đó là lựa chọn
của cô.”
Conn
đứng lên và cúi gục đầu chán nản, dự đoán về quyết định của nàng. Nàng đứng
lên, bối rối bởi một cảm giác thương cảm kỳ lạ.
Lần
thứ hai trong đêm đó, nàng khuỵu gối xuống trên sàn gỗ, nâng bàn tay kinh ngạc ấm
áp của anh lên môi và thì thầm, “Lãnh chúa của tôi,” Bàn tay kia của anh khum lấy
cằm nàng, nâng ánh mắt nàng lên đón gặp ánh mắt anh. “Và lòng trung thành của
tôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét