Chương 8.
Trong
những ngày tiếp theo sau, Summer hiều được nhiều hơn về Slater và McLean’s
Keep. Những gì gây ấn tượng với cô phần lớn là về anh, anh không phải là một người dễ dàng từ bỏ các cảm
xúc. Anh là một người chủ quyết đoán của một số lượng đáng kể nhân công đang sống
và làm việc trong trang trại; anh mang một trọng trách rất lớn. Anh phải biết
cách làm mọi thứ anh mong đợi từ người của anh, và làm tốt hơn. Họ tôn trọng
anh và nghe theo sự phân xử của anh. Summer chưa bao giờ gặp một người đàn ông
có tính cách như anh trước đây. Thật ra thì, nàng chẳng gặp gỡ nhiều đàn ông với
bất kỳ tính cách nào cho lắm – một thiếu sót, nàng kinh hoàng nhận ra, theo một
cách đáng sợ.
John
Austin đã nhận biết uy quyền của Slater và chịu khuất phục. Khi anh đối xử hà
khắc với thằng bé khiến Summer bàng hoàng, nàng đã vỗ về em trai với sự thương
mến dịu dàng và quan tâm đến những cảm xúc non nớt của cậu bé. Tuy thế, Slater
rất công bằng, và trong lúc trách mắng John Austin, anh cũng làm mọi nỗ lực để
trao cho thằng bé nỗi khao khát trong trái tim của nó – những quyển sách từ
ngôi nhà trang trại.
Một
buổi tối, sau hơn một tuần dạy dỗ John Austin, anh trở lại vào lúc hoàng hôn;
đã tắm táp, cạo râu, mái tóc sẫm ướt và vuốt gọn gàng ra phía sau để lộ một dải
màu trắng mảnh gần đường chân tóc, nơi sự rám nắng không chạm đến, cổ họng màu
nâu mạnh mẽ của anh nhô lên khỏi chiếc áo sơ mi hở cổ, mới giặt. Anh đến để ‘đi
dạo chơi’ với Summer. Anh đã tuyên bố ý định của anh rất rõ ràng ngay đêm đầu
tiên.
“Chào
buổi tối, Summer, Sadie.” Anh buông người xuống chiếc ghế dài và dựa lưng vào
những lóng gỗ gồ ghề của ngôi nhà.
Trong
lúc Summer đang cố gắng lấy lại kiểm soát cho những suy nghĩ của mình, Mary đã
trượt khỏi lòng của Sadie và tiến thẳng đến Slater. Cô bé đứng giữa hai gối anh
và nhìn đầy hiếu kỳ vào trong gương mặt anh. Summer nín thở, lo sợ rằng đứa bé
sẽ đề cập đến vết sẹo trên gương mặt anh.
Trong
bóng tối đang tụ tập đến, thật khó để nhìn thấy biểu hiện của Slater, nhưng giọng
anh dịu dàng, trải rộng thêm những đại lộ ước định thênh thang về bản tính thật
sự của anh.
“Chưa
đến giờ đi ngủ của cháu sao?” Anh nhấc đứa trẻ lên và đặt vào lòng, một bàn tay
to lớn khum trên đôi chân trần của cô bé. “Cháu có thể bị ông ba bị bắt trong
bóng tối ở ngoài này đấy.”
Nghe
thấy giọng của Slater, John Austin bước ra khỏi cửa.
“Slater!”
“Chào
John.” Slater quay sự chú ý của anh trở lại cô gái nhỏ. Cô bé cuộn người trong
lòng anh và anh cười lục cục êm ái, âm thanh đó gợi lên một cảm xúc không thể gọi
tên trào dâng trong Summer. “Cháu là đồ tinh quái bé bỏng, cháu đúng là như thế
đấy!” Anh ôm cô bé chặt hơn trong cánh tay.
Trong
lúc Summer và Sadie quan sát, bị mê hoặc, Bàn tay nhỏ bé của Mary giơ ra và
vươn đến mặt anh. Summer hít vào một hơi dài khi những ngón tay bé nhỏ di chuyển
lên xuống trên gò má mang thẹo của anh. Slater ngồi bất động, đôi mắt anh nhìn
xuống gương mặt đứa trẻ. Có vẻ như hàng giờ đã trôi qua trước khi cô bé áp mái
đầu loăn xoăn vào anh, quàng cánh tay qua cổ anh, và nhắm mắt lại.
“Slater…”
John Austin nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Một
phút thôi, John.”
Trong
sự im lặng tiếp theo sau, Summer tự hỏi chính xác thì cuộc viếng thăm của anh
có ý nghĩa gì. Nàng nghĩ đến lời anh đã nói rằng anh đang cắm cờ công bố chủ
quyền, và điều đó mang đến một sự đỏ bừng không mong đợi trên gò má nàng. Ước
chi trái tim nàng không co thắt đáng sợ như thế này mỗi khi anh ở gần.
Slater
đứng lên và trao cô gái nhỏ cho Sadie.
“Cô
bé có vẻ buồn ngủ rồi.”
“Slater…”
John Austin lảng vảng bên cạnh cửa.
Slater
đợi cho đến khi Sadie vào bên trong nhà trước khi nói. “Gì thế, John?”
“Anh
đã hứa sẽ dạy em chơi cờ vua.”
“Và
anh sẽ dạy, nhưng không phải tối nay. Đã đến giờ em phải lên giường rồi.”
“Nhưng…”
“Đã
đến giờ em phải lên giường rồi.” Anh nói lần nữa. “Những giờ của buổi tối là
dành cho anh và chị của em. Đó sẽ là thời gian riêng tư của bọn anh với nhau.
Em có thể tham gia cùng khi em được mời, và chỉ khi em được mời mà thôi.”
Summer
cựa quậy và Slater giơ tay giữ chặt khuỷu tay nàng, lặng lẽ yêu cầu.
“Hãy
nói chúc ngủ ngon với chị của em đi nào, John,” Anh tiếp tục. “Cẩn thận đừng quấy
rầy Sadie và Mary nhé. Chúc ngủ ngon.”
“Cưng…”
Summer bắt đầu tiến tới trước.
Slater
nắm chặt khuỷu tay nàng, giữ nàng lại.
“Nhưng
Summer luôn đến với em và…”
“Không.
Em hãy tự mình vào giường, tối nay và từ giờ trở đi.”
“Làm
ơn, John Austin. Hãy làm như anh ấy nói đi.”
“Chúc
ngủ ngon, John.” Slater nói lần nữa. Không chút lầm lẫn về dấu hiệu báo điềm gở
trong giọng anh. John Austin thối lui vài bước.
“Chúc
ngủ ngon,” Cậu bé nói với vẻ kềm hãm trong giọng nói; rồi lo lắng, “Anh sẽ trở
lại ngày mai chứ?”
“Ngay
sau khi mặt trời lên.” Giọng Slater đã dịu dàng hơn, thân thiện hơn.
Với
bàn tay đặt trên khuỷu tay nàng, anh xoay Summer và hướng nàng rời khỏi ngôi
nhà với vẻ kiên quyết, theo đường dẫn xuống con lạch.
“Làm
sao anh có thể?” Nàng nói bằng giọng thì thầm khàn khàn.
“Anh
có thể và anh đã làm. Điều đó đâu có khó khăn gì đâu nào. Anh có ý định đối xử
với thằng bé theo cách của anh, Summer. Anh bắt đầu làm điều đốt nhất theo cách
mà anh có ý định tiếp tục.”
“Nhưng…
anh quá đột ngột… nhẫn tâm.” Có tiếng thổn thức trong giọng nàng. “Thằng bé
không quen như thế.”
“Thằng
bé sẽ phải quen.”
Nàng
bước đi cạnh anh trong im lặng. Dường như chẳng có gì nhiều hơn để nói. Họ băng
qua sân và ngừng lại bên dưới rặng dương nơi chiếc bao tải làm đu treo lơ lửng.
“Đó
không thể là cùng một cái đu được.” Nàng nói, gần như với chính mình.
Slater
di chuyển xa khỏi nàng và dựa người vào gốc cây.
Những
chiếc lá dương lao xao và giòng suối dường như róc rách lớn hơn bình thường
trong bầu trời đêm yên tĩnh. Không có tiếng động nào khác, những âm thanh nhỏ
nhất cũng sẽ vang lên rõ ràng. Summer cố nhìn gương mặt của Slater trong bóng tối
sâu thẳm ấy, nhưng những đường nét nhạt nhoà, và nàng chỉ có thể nhìn được anh
đang đứng ở đó.
Đột
ngột, anh đánh một que diêm và giơ ngọn lửa dài bất thường đến đầu điếu thuốc kẹp
giữa môi anh. Ánh sáng rập rờn trên gò má mang thẹo và bất chợt tô đậm đường
nét cho nó trước khi anh thổi tắt ngọn lửa.
“Đây
là một vùng đất đơn độc, gian khổ, Summer. Anh là một người đàn ông đơn độc,
khó nhằn, thiếu kiên nhẫn, đến nông nỗi này là bởi âm mưu ám sát cha anh và tổn
thương chính anh… Lúc này anh đang hỏi em, trước khi những thứ giữa chúng ta tiến
xa hơn, liệu thứ ở trên mặt anh có làm em ghê sợ không, liệu anh có làm em ghê
sợ không.”
Nàng
đã mong chờ anh nói gần như bất kỳ điều gì, nhưng không phải điều này. Bàng
hoàng, nàng nhìn chằm chằm vào bóng hình anh, vào quầng sáng nhỏ của điếu thuốc.
Cuối cùng nàng cũng tìm thấy giọng nói của mình.
“Em
đã nói rằng em không biết anh, Slater. Nhưng, anh cũng không biết em, nếu không
anh sẽ không hỏi em những câu như thế.”
“Đó
là một câu hỏi quan trọng và anh yêu cầu em trả lời.”
“Được
rồi, nhưng em rất thất vọng rằng anh đã nghĩ em chẳng có chút sâu sắc nào khi để
một vết sẹo ngăn trở em.” Nàng ngừng lại và hít một hơi thở sâu, tả tơi. “Em
cũng có một vài câu hỏi của riêng em, chúng em sẽ sống cùng anh ở đâu, Slater?
Với em, có vẻ như anh định tiếp quản cuộc đời của bọn em nên em có quyền được
biết phải mong đợi điều gì.” Nàng nín thở kết thúc, trái tim đập dồn như điên
trong lồng ngực.
Anh
rít hột hơi thuốc, rồi thả nó xuống đất và dẵm lên.
“Anh
sẽ cho em biết nên mong đợi điều gì. Em đã có vài ngày để nghĩ về điều đó. Tại
sao em nổi giận?”
Tâm
trạng của nàng thay đổi từ lo lắng đến giận dữ khi anh nói.
“Em
không giận. Thất vọng, nhưng không giận.”
“Vậy
hãy trả lời câu hỏi của anh. Anh cần biết liệu người phụ nữ mà anh đã lên kế hoạch
cùng trải qua phần đời còn lại có thấy anh không thể chịu nổi khi nhìn vào hay
không.”
Summer
đứng bất động, nhìn chằm chằm vào bóng anh, sững sờ, run rẩy tận tâm can. Nàng
nuốt xuống khó nhọc, chiến đấu chống lại những giọt lệ. Có một vẻ khẩn nài đau
đớn trong giọng anh, và trong một thoáng, tất cả những năm tháng như đã bị cuốn
đi và nàng nhớ anh khi còn là một cậu bé cao, mảnh dẻ : Em sẽ tiếp tục và sẽ lớn lên, cô gái mùa hè, rồi anh sẽ đến và đưa em về
nhà.
“Làm
sao anh có thể hỏi em như thế?” Bầu trời đêm ấm áp gần như khiến nàng ngạt thở
khi đợi anh trả lời. Anh không nói gì, và cuối cùng nàng nức nở một cách vô dụng.
“Không! Không! Anh khiến điều đó nghe có vẻ quá quan trọng và nó không hề! Nó
không quan trọng!”
“Vậy
hãy đến với anh đi.”
Không
chút băn khoăn về việc nàng có nên tuân theo hay không. Nàng ngừng lại trước mặt
anh và đôi cánh tay anh giang rộng để kéo nàng vào lòng. Lòng bàn tay nàng tỳ
vào ngực anh. Nàng ngước nhìn anh, vào sâu trong mắt anh. Anh nghiên cứu gương
mặt nàng, ánh lấp lánh của những giọt lệ trên mi mắt nàng, bờ môi đang run rẩy
của nàng. Anh nắm lấy tay nàng và giơ lòng bàn tay áp vào má anh.
“Em
chắc chắn chứ?” Anh hỏi và nàng gật đầu. “Em tuyệt đối chắc chứ?”
“Vâng,
em chắc chắn.” Trong thâm tâm nàng đang hét lớn với chính mình, thật khó đến thế
để tin tưởng cô sao?
Chầm
chậm, anh buông tay nàng, nhưng nàng giữ nó ở đó, áp vào gương mặt anh, và để
cho những ngón tay lần theo những đường gợn gồ ghề và xấu xí trên gò má anh.
Nàng ngước nhìn anh dò hỏi. Ánh sáng xanh xao chiếu xiên trên gò má mang thẹo
và bờ mi dày tạo thành những rẻ quạt phủ bóng trên hõm mắt anh. Thời gian như
rung động với sự căng thẳng tích điện. Khi bàn tay nàng vuốt ve gò má anh, thân
thể mềm mại, thanh mảnh của nàng thay đổi và trở nên căng thẳng với một mong muốn
kỳ lạ. Và vượt trên sự mong muốn ấy là một cảm giác mới mẻ, một khao khát muốn
lấy đi sự tổn thương của anh, hấp thu nỗi đau của anh.
“Em
không muốn anh bị tổn thương… lần nào nữa.” Nàng nói với giọng trầm trầm, đột
ngột. Nhịp thở tăng nhanh, và nàng cảm thấy thân thể anh run rẩy áp vào nàng.
“Cô
gái mùa hè của anh,” Anh thì thầm, và nghiêng đầu, hôn lên trán nàng với vẻ
cung kính. Giọng anh không lớn hơn một tiếng thở trong đêm. Những từ ngữ buột
ra một cách êm ái và sự mơn trớn của bàn tay anh trên lưng nàng gợi sự râm ran
phấn khích chạy xuyên qua nàng. “Anh phải nghe em nói điều đó.” Anh nói trong
tóc nàng.
Đôi
tay nàng chuyển lên và vòng qua cổ anh, nàng ngước mặt lên. Một âm thanh, nửa
như rên rỉ, nửa như thở dài, bùng nổ từ anh, và anh ôm nàng chặt hơn.
Anh
nhấc đầu nàng lên để có thể nhìn thẳng vào trong mắt nàng. Đôi mắt anh tàn phá
nàng. “Em cũng muốn anh!” Sự nhẹ nhõm và kinh ngạc khiến giọng anh khàn khàn và
biến đổi gương mặt lo lắng của anh.
Họ
nhìn chằm chằm vào nhau trong một khoảnh khắc tĩnh lặng đến mức dường như thời
gian đã ngừng dịch chuyển. Rồi, chậm rãi, ngập ngừng, anh hạ thấp miệng anh trên
miệng nàng.
Hơi
thở của Summer buột ra trong tiếng hổn hển đột ngột. Một cơn choáng váng khẩn cấp.
Thoạt đầu, cái chạm dịu dàng của khuôn miệng anh khêu dậy những ngọn lửa, nỗi
nhức nhối nửa đau đớn nửa sung sướng của đam mê. Một cảm giác kỳ lạ, mất nhận
thức về thời gian, rập rờn xao xuyến trong ngực nàng. Dù bờ môi anh mềm và dịu
dàng, chúng bẫy môi nàng trong sức nóng nồng nàn đến mức gò má nàng như bốc
cháy và lan truyền xuống cổ nàng. Hương thuốc lá thoang thoảng trên miệng anh,
hương của núi đồi, của xạ trên gương mặt anh khi mũi nàng dụi trên má anh, và sức
mạnh dữ dội của vòng tay anh khiến đầu nàng như đang bơi – Nàng chỉ lờ mờ nhận
ra tay anh đã di chuyển từ lưng xuống dưới hông và kéo nàng lên với anh.
Cánh
tay nàng quấn quanh cổ anh, và nàng bám chặt lấy anh, không nhận biết về sự kềm
chế của anh, không quan tâm đến sự run rẩy trên đôi cánh tay anh. Nàng đến với
anh bằng sự hăm hở. Đôi môi họ quyện lẫn vào nhau trong sự khẩn cấp thiếu kiên
nhẫn, và khoá chặt trong vòng tay nhau, Những làn sóng khoái cảm bừng bừng lan
nhanh như lửa cháy xuyên quá thân thể nàng. Ở nơi nào đó, nàng đã để lạc mất sự
dò dẫm thiếu chắc chắn về những cảm giác đối với anh, và không thể chế ngự được
xúc cảm mãnh liệt tuôn tràn qua nàng. Cả hai người họ trộn lẫn vào nhau trong
cơn thuỷ triều cảm xúc đảo lộn ấy đến mức, trong một thoáng, đã đặt họ tách biệt
ra khỏi thế giới.
Anh
ngước đầu lên và nhìn vào gương mặt bừng bừng của nàng. Anh biết anh là người
đàn ông đầu tiên nàng từng yêu. Hơi thở khàn khàn, tả tơi của anh song hành
cùng nhịp tim hoang dã khi anh nhận ra nàng đã không bị nỗi đam mê của anh làm
cho hoảng sợ, nàng còn đáp lại anh. Điều đó nhiều hơn anh từng hy vọng.
“Điều
đã xảy đến với chúng ta thật p-phi thường!” Anh nói trên miệng nàng. Anh nói lắp
dưới sức mạnh của cảm xúc, và giọng anh nghe âm vọng Scottish, giống như cha
anh.
“Vâng!”
Nàng có thể cảm thấy sự sống đập dồn dập trong cổ họng nàng, trên thái dương
nàng.
“Summer
ngọt ngào, ngọt ngào, kỳ diệu của anh!” Lời thì thầm của anh ấm áp trên môi nàng.
Anh đang run rẩy dữ dội, và khi anh nhìn vào trong đôi mắt lấp lánh đang nhắm hờ
trong sự mê đắm của nàng, miệng anh khô khốc. Anh như bị chết đuối trong đôi mắt
màu tím ấy. Bị mê hoặc, anh dõi theo đỉnh lưỡi nàng đưa ra để thấm ướt bờ môi.
“Slater,
em…”
“Shhhh…
đừng nói gì nữa,” anh quở trách. “Chúng ta đã nói đủ cho tối nay rồi.”
Anh
gỡ cánh tay nàng đang ôm vòng phía sau anh và giữ bàn tay nàng thật chặt giữa
cánh tay và thân thể anh. Với cánh tay vòng quanh nàng, họ chậm rãi bước cùng
nhau trở lại ngôi nhà gỗ. Tại cửa, môi anh chạm nhanh trên trán nàng.
“Ngủ
ngon nhé.” Bàn tay anh dịu dàng siết chặt vai nàng, rồi anh đi khuất.

Summer
đi vào trong căn phòng sẫm tối. Cho đến bây giờ, không điều gì trong cuộc đời
non trẻ của nàng được chuẩn bị cho những cảm xúc đang khuấy tung bên trong
nàng. Cứ như thể nàng đứng bên ngoài chính mình. Trái tim nàng vẫn đập dữ dội,
bờ môi vẫn còn cảm giác ấm nóng và râm ran. Sự xao xuyến trong hõm dạ dày của
nàng từ chối biến mất, ngay cả khi nàng ấn mạnh tay lên nó.
Một
cách máy móc, nàng cởi đồ và trượt vào trong chiếc áo ngủ, tháo những chiếc
ghim kẹp khỏi mái tóc và chải chúng bằng những ngón tay trước khi thắt lại
thành một bím tóc dài.
Vì
lý do nào đó, nàng nghĩ đến mẹ khi trèo vào trong giường, và những từ ngữ bà đã
thì thầm khi bà hấp hối… “Thật là một mùa hè tuyệt vời… quá đỗi tuyệt vời…”
Khi
bình minh đến, Summer không có thời gian để chuẩn bị cho bản thân trước cuộc
ghé thăm của Slater. Anh đã đi qua cửa sau trong lúc họ ăn điểm tâm.
“Chào
buổi sáng.”
Lưỡi
của Summer đóng băng và nét ửng hồng xuất hiện từ cổ tràn lên thấm đẫm gương mặt
nàng. Cái liếc nhanh của Sadie đã thấu hiểu nỗi bối rối ấy và chị đứng bật dậy.
“Chào
buổi sáng, Slater. Anh đã ăn sáng chưa? Đã dùng rồi sao? Tôi đoán là anh vẫn
còn dùng được café và bánh cake.” Chị cầm tách của chị khỏi bàn. “Hãy ngồi ở
đây, nơi tôi vừa ngồi, bởi vì dù sao thì tôi đã dùng bữa xong rồi. John Austine
đang nôn nóng đợi anh đến. Thề có Chúa, chúng tôi không biết làm gì với thằng
nhóc loay hoay đó. Cậu bé thật đáng sửng sốt, lạ thế đấy.” Sadie biết rằng chị
đang nói quá nhiều, nhưng chị đang cố đến tuyệt vọng để giành chút thời gian
cho Summer tìm lại trí khôn. Nàng đang ngồi nhìn xuống dĩa của mình. “Những anh
chàng kỵ sĩ to lớn ở ngoài ngôi lán đó đã ăn sạch tất cả bánh doughnuts sao?
Trong toàn bộ cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ thấy đàn ông có thể tiệu thụ quá
nhiều bánh doughnuts đến thế. Nhồi nhét chúng cứ như thể đang đổ cát xuống một
cái hang sóc thảo nguyên ấy.”
Đôi
mắt sắc sảo của Slater bị thu hút bởi đôi gò má đỏ ửng của Summer, và anh hiểu
việc huyên thuyên vô nghĩa của bạn nàng.
“Cô
đúng về điều đó, Sadie. Họ đã nghĩ đó là lễ Giáng Sinh và Quốc Khánh đến cùng một
lượt.”
“Chà,
tôi đoán tôi sẽ phải trộn một mẻ bánh khác. Nếu không có bất kỳ điều gì khác cần
tôi làm.”
Summer
nhìn lên. Đôi mắt của Slater đang nhìn vào nàng đã mang màu đỏ dâng lên lần nữa.
Nàng ngoảnh đi khỏi anh và lờ đi sự đỏ ửng đang tuôn tràn trên gò má nàng.
“Tôi
không thấy bất kỳ điều gì chúng ta phải làm mà không thể đợi được, Sadie. Dù vậy,
hôm nay là một ngày nóng nực để chị đứng lâu bên bếp.”
“Summer
đúng đấy, Sadie. Nếu cô định trở thành người làm bánh doughnut cho McLean’s
Keep, điều ít nhất chúng tôi có thể làm là xây cho cô một cái lò trong sân.”
Sadie
sửng sốt nhìn từ Summer đến Slater, rồi đôi mắt xanh lục của chị long lanh.
“Một
bếp lò ngoài trời. Ôi chao, điều đó nghe như thiên đường ấy!” Chị cười với vẻ
láu lỉnh với anh, và Summer cảm thấy ghen tỵ với thái độ thoải mái của chị.
“Anh làm cho tôi một chỗ nấu nướng, Slater, và tôi sẽ làm bánh doughnuts… cho đến
khi những con bò cái về nhà!”
Slater
bật cười và Summer không thể không lưu ý rằng khi anh cười, tiếng cười đã trải
một ánh sáng ấm áp trong đôi mắt anh. Nàng thấy chính mình cũng rạng rỡ hân
hoan.
“Tôi
sẽ để Jack lo điều đó. Ông ấy thật sự khéo léo với loại công việc đó.” Anh nhìn
thẳng vào Summer và gặp đôi mắt rạng rỡ của nàng. “John đâu rồi?”
Đôi
mắt của Summer bị đôi mắt xanh thẫm của anh trói chặt, và nhịp mạch của nàng nhảy
lên trong sự phấn khích ngốc nghếch. Đôi gò má ửng hồng khiến cho đôi mắt tím của
nàng có vẻ rạng rỡ hơn, trong trẻo hơn. Trí óc nàng dò dẫm giống như sinh vật hoang dã nào đó bị mắc vào trong một
vỉa cát lún.
Giọng
nói từ ngưỡng cửa cứu nàng khỏi câu trả lời.
“Em ở
đây, Slater. Em đã gắn yên cho Georgianna rồi, Pud không giúp em đâu nhé, em tự
làm tất cả, và em đã để nó trong bãi quây như anh đã bảo em.”
“Georgianna?”
“Nó
là con gái mà, đúng không? Anh đã bảo em có thể tự mình đặt tên cho nó, và em
thích tên Georgianna.”
Summer
đứng lên, đầy ân hận khi quá đắm chìm vào vấn đề của riêng mình đến nỗi không
nhận biết về những gì em trai nàng dự định. Cậu bé có thể bị dẫm lên… bị
giày xéo.
Slater
chặn đứng vẻ lo lắng ấy và lấy nón khỏi giá. “Chà, chúng ta tốt hơn nên xem qua
để coi em đã làm được những gì với…Georgianna.” Anh đi theo cậu bé ra khỏi cửa.
“Anh
ấy đang làm rất tốt đấy, Summer.” Sadie đến đứng bên cạnh nàng. “Đừng lo lắng,
Slater sẽ là một người đàn ông cho cậu bé nói theo.”
Summer
quay lại và bắt được vẻ khao khát trên gương mặt Sadie, thứ nhanh chóng chuyển
thành một nụ cười toe toét tinh quái.
“Chà
chà, nếu tôi có bao giờ tìm được một người đàn ông như thế, và nếu anh ấy chăm
sóc đứa trẻ của tôi, tôi sẵn sàng liếm gót giày anh ấy mỗi ngày trong tuần.”
Đôi mắt xanh lục điềm tĩnh. “Tôi đang cố không ghen tỵ… Tôi thề với Chúa,
Summer, tôi đang cố.”
“Anh
ấy muốn cưới tôi.” Từ ngữ buột ra.
“Dĩ
nhiên là anh ấy muốn, bất kỳ đồ ngốc nào cũng thấy điều đó. Hầu như không thể
tách ánh mắt của anh ấy ra khỏi cô được.”
Summer
quàng tay quanh bạn nàng. “Thật tuyệt biết bao khi gặp chị, Sadie. Tôi rất vui
là tôi đã làm thế.”
“Chà,
tôi cũng nghĩ như thế, Summer. Tôi hẳn đã làm điều gì đó theo cách tốt đẹp trước
đây nên Chúa mới để cô đến khách sạn đó. Bây giờ, chỉ cần đức Chúa nhân từ để một
chàng chăn bò đẹp trai, già nua, to con đến và mang tôi đi, giống như ngài đã
làm với cô, chà, tôi sẽ nghĩ là tôi có thể đắm đuối chết mất!”
Summer
bật cười. “Chà, cho đến khi anh ấy đến, Sadie, chị hãy ở đây và trở thành nữ
hoàng Doughnuts của Texas. Nhưng tôi biết trước khi mùa hè trôi qua, chị sẽ gặp
được chàng cao bồi đẹp trai, to con đó.”
“Chà,
để xem nào. Có Bulldog này, Racoon già này, cả Pud và Jack nữa. Ồ, ít đẹp trai,
nhưng thừa tử tế, Summer, nhưng họ chẳng làm cho trái tim tôi rung rinh. Chỉ một
lần thôi, tôi muốn một người đàn ông sẽ đặt ánh nắng vào trong mắt tôi giống
như Slater đã đặt vào trong mắt cô.”
“Điều
đó lộ liễu thế sao?” Summer đặt hai bàn tay lên má.
“Đừng
xấu hổ vì điều đó!” Sadie kéo bàn tay nàng ra. “Nó rõ ràng với tôi bởi vì tôi
đang nhìn vào nó. Và nó cũng rõ ràng với anh ấy nữa. Anh ấy đã đến sáng sớm hôm
nay cứ như thể anh ấy không thể giữ bản thân tránh xa cô được vậy.”
“Ôi,
tôi không xấu hổ. Chỉ là chúng quá mới mẻ, chỉ thế thôi.” Đôi mắt tím của
Summer nhảy nhót và không thể kềm được nụ cười uốn cong đôi môi nàng.
“Anh
ấy là một người đàn ông khiến cho bất kỳ phụ nào cũng tự hào,” Sadie nói êm ái.
“Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào khác khiến cho phụ nữ cảm thấy an toàn và
được chăm sóc nhiều như thế.”
Summer
trao cho cô bạn một ánh mắt sắc sảo nhưng Sadie đã quay đi và nhấc cô con gái mới
vừa thức dậy ra khỏi đám khăn trải giường lộn xộn.
Summer
hầu như không thể kềm hãm được cái tinh thần quýnh quáng của nàng khi buổi sáng
trôi qua. Bảo đảm rằng mái tóc đã láng mượt và trang phục tươm tất, nàng ngừng
lại thường xuyên để nhìn ra ngoài cửa về hướng bãi quây. Nàng xao xuyến nhận ra
Slater và John Austin cưỡi ngựa vào trong sân, rồi ao ước nồng nhiệt rằng nàng
có thể che dấu bản thân bên cạnh cửa để quan sát, nhưng nàng lại đi về phòng
riêng và khiến bản thân bận rộn với những chiếc mền bông trong thùng gỗ lớn đặt
ở cuối giường.
Nàng
đã trải chiếc mền ghép hoa ra rồi xếp lại khi nghe giọng của Slater trong căn
phòng khác. Trái tim nàng đập dồn dập và đầu gối yếu ớt khi anh xuất hiện tại
ngưỡng cửa. Đôi mắt tìm kiếm của anh tìm thấy nàng, rồi quét qua căn phòng trước
khi trở lại với nàng.
“Anh
luôn thích căn phòng này.”
Summer
bám chặt lấy chiếc mền, đôi mắt nàng không thể rời khỏi gương mặt anh, trái tim
nàng nhảy những nhịp điệu hoang dại.
“Mẹ
em yêu nơi này,” Nàng xoay sở nói. “Bà nói thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc
đời bà trải qua ở đây. Khi Papa trở về từ cuộc chiến, ông ấy muốn quay lại
Piney Woods, nhưng em nghĩ Mama muốn ở lại đây.”
“Phải,
anh nghĩ bà đã muốn thế,” Slater nói chậm rãi. Anh đi đến chiếc rương cao và lướt
bàn tay trên chiếc hộp chạm khắc nhỏ thuộc về Nannie Kuykendall. Đó là chiếc hộp
mà Summer đã tìm thấy bức thư của Sam McLean bên trong. “Anh nhớ chiếc hộp này.
Mẹ em đã giữ những báu vật của bà trong đó. Có một chiếc nhẫn vàng nhỏ xíu mà
bà đã đeo khi bà còn là một đứa bé. Em cũng đã đeo nó.”
Summer
di chuyển đến đứng bên cạnh anh. Nàng nhấc nắp hộp lên và lấy ra một chiếc nhẫn
vàng. Nó nhỏ xíu và thanh mảnh khi nàng trượt qua đỉnh ngón tay út và giơ cho
anh thấy. Anh đang đứng quá gần. Nàng có thể cảm thấy hơi thở của anh khuấy động
những lọn tóc buông lơi của nàng. Nàng bước cách ra xa để có thể ngước nhìn anh.
Đôi mắt họ bắt lấy nhau, ghim chặt, và Summer nghĩ Nàng sẽ chết ngạt mất thôi.
Nhanh
nhẹn, nàng để lại chiếc nhẫn vào trong hộp và kéo ra một mảnh giấy phẳng phiu
và mở ra.
“Trong
một thời gian dài kể từ khi em có thể nhớ, Mama đã có chiếc vòng cổ tết bằng
tóc này. Em không bao giờ nhìn thấy bà mang nó, nhưng thỉnh thoảng bà lấy nó ra
và ngắm nhìn. Em đã nghĩ nó thật đẹp và phải mất rất nhiều thời gian để chế tạo.”
Cô giơ nó lên giữa họ. Những sợi tóc đen sáng bóng và mượt như lụa. Nó được đan
thành một sợi chuỗi xinh đẹp mang hình thể một chiếc vòng cổ. “Em không biết đó
là tóc của ai.” Nàng mỉm cười với anh. “Nhưng nó có thể là của anh đấy, Slater.
Chúng cùng màu sắc.”
“Hoặc
của em.” Ánh mắt anh trêu chọc và anh vươn tay chạm vào búi tóc trên đỉnh đầu
nàng.
“Em
nghĩ nếu nó là tóc em, bà sẽ kể với em. Em biết nó không phải của Papa. Tóc của
Papa màu nâu đỏ.” Nàng xếp chiếc vòng cổ vào mảnh giấy và cất lại vào trong hộp.
Slater không di chuyển. Nàng có thể cảm nhận đôi mắt anh và ngước nhìn lên. Anh
mỉm cười với nàng đầy vẻ dịu dàng thích thú trong ánh mắt. Giọng anh len lỏi
vào trong trái tim nàng một cơn run thấu hiểu đầy hân hoan mạnh đến nỗi khiến
nàng hụt hơi. Nàng biết anh! Nàng biết anh bằng trái tim, bằng linh hồn, như thể
anh là một nửa còn lại của nàng và họ sẽ không bao giờ hài lòng cho đến khi kết
hợp với nhau.
Đó
là khoảnh khắc cảm xúc thăng hoa, mọi thứ khác đều trong trạng thái ngưng đọng,
cho đến khi Slater vươn tay chạm vào cánh tay nàng.
“Hãy
tìm thứ gì đó cho đầu của em đi. Anh muốn em đi cùng anh đến Keep.” Đó là một lời
yêu cầu được nói với vẻ êm ái.
Trong
lúc Summer cột dây chiếc nón rộng vành, Slater nói với Sadie.
“Hãy
quyết định nơi cô muốn đặt bếp nấu ngoài trời, Sadie. Tôi sẽ gởi Jack đến cùng
xe đá và lò đốt bằng sắt. Jack rất giỏi với công việc đó. Ông ấy sẽ lắp đặt nó
cao lên, để cô không phải cúi khom mọi lúc.”
Sadie
đỏ bừng với sự hài lòng. “Điều đó sẽ khiến mọi thứ thật sự thuận tiện.”
John
Austin nhìn từ chị gái đến Slater. Cậu bé rõ ràng bối rối không hiểu tại sao Slater
lại đề nghị nàng đi cùng anh. Khi Slater nói lần nữa, đó là với cậu bé.
“Anh
sẽ đưa chị của em đến Keep, John. Em hãy để mắt chăm sóc nơi này cũng như chăm
sóc cho Sadie và Mary nhé. Nếu em thấy có gì đó cần thiết, hãy trèo lên một chiếc
ghế và lấy khẩu súng ngắn này ra khỏi kệ. Nó đã được nạp đạn rồi, vì thế hãy cẩn
thận. Giơ nó lên và kéo cò. Nó sẽ đá hậu giống như một con la và có thể sẽ hạ
em đo ván, nhưng vào lúc em đứng dậy được, kẻ nào đó đã trốn mất rồi. Nhớ
không? Đừng lấy nó xuống trừ phi em định bắn.”
“Em
sẽ không lấy nó để nghịch đâu, Slater. Và em sẽ quan tâm đến mọi thứ trong lúc
anh đi.”
Trước
đôi mắt sửng sốt của Summer, em trai nàng dường như đã cao thêm mấy inchs.
“Anh
biết em sẽ làm thế mà, John, nếu không anh sẽ không giao trọng trách cho em.”
Ra
bên ngoài sân, Summer bắt đầu bước về hướng con lạch và cây cầu cạn. Slater nắm
lấy khuỷu tay nàng và xoay nàng hướng về bãi quây.
“Chúng
ta sẽ cưỡi ngựa.”
“Ồ,
nhưng…”
Anh
bật cười. “Ồ nhưng… gì?”
“Em
không thể cưỡi ngựa trong bộ váy này được.”
Miệng
anh cong lên và vẻ hóm hỉnh ánh lên trong mắt anh. “Chúng ta sẽ phải kiếm cho
em một trong những bộ váy cưỡi ngựa khác thường mà bằng cách nào đó có thể chẻ
ra làm hai được. Anh không bao giờ thích loại yên ngồi một bên. Chúng không
thích hợp cho miền quê này.”
Summer
ngước nhìn con ngựa thiến cao lớn đen tuyền, đôi mắt tím của nàng đầy vẻ e sợ.
Như thể đoán được cảm giác của nàng, Slater bước lại gần đầu con ngựa và con
thú dụi đầu vào bàn tay anh.
“Estrella
rất hiền lành, nhưng sẽ không dung thứ đối với bàn tay độc ác hoặc bị tra hàm
thiếc đâu.”
“Estella?
Nó có nghĩa là gì?”
“Nghĩa
là Ngôi Sao. Khi anh mua nó, tên nó là Esteril, có nghĩa là thiến, nhưng anh
nghĩ khá tàn nhẫn khi liên tục nhắc nhở nó về những gì đã làm đối với nó.” Anh
xoay gương mặt nàng hướng về anh bằng một ngón tay dịu dàng bên dưới cằm. Khi
đôi mắt thẫm màu của anh quan sát màu đỏ ửng tràn trên gương mặt nàng, chúng ngời
sáng. Yếu ớt bởi ngọn lửa rộn ràng chuyển từ tay anh tràn qua nàng, Summer cố
quay mặt đi, nhưng anh giữ nàng lại bằng sức mạnh dịu dàng. “Điều duy nhất giữ
anh khỏi hôn em là John. Cậu bé đang quan sát từ cửa kìa.”
“Anh
sẽ không ư?”
“Không,
nhưng anh muốn.”
Trước
khi nàng có thể thoái lui, anh đã cuốn nàng lên và đặt vào một bên yên, nhấn một
bàn chân vào bàn đạp và quăng người lên phía sau nàng, đôi cánh tay anh bao bọc
quanh nàng khi anh giữ dây cương. Summer túm chặt núm yên ngựa. Sự chuyển động
của con ngựa mang nàng vào trong tiếp xúc nhịp nhàng với anh – không cách nào
có thể tránh được sự gần gũi của anh và nàng cũng không muốn làm thế. Nàng ước
chi được tựa lưng vào anh, để cảm nhận bờ ngực rộng áp sát vào lưng nàng, nhưng
nàng giữ lưng đứng thẳng.
“Anh
ước chi đã không bảo em mang cái nón chết tiệt đó.” Giọng anh sát bên tai nàng.
Con ngựa dừng lại giữa con lạch. “Cởi nó ra đi.”
Bàn
tay nàng đang túm núm yên quá chặt, nàng nghi ngờ việc có thể buông lỏng nó.
Anh cười êm ái và nàng nghĩ đó là âm thanh tuyệt nhất nàng từng được nghe.
“Đừng
sợ. Anh sẽ không để em ngã đâu.” Anh cởi sợi dây bên dưới cằm và nhấc chiếc nón
ra khỏi đầu nàng. “Anh muốn nhìn em, muốn được chạm vào em. Anh chẳng nghĩ ngợi
được điều gì khác hết.” Đôi cánh tay anh níu lấy nàng và nâng niu nàng sát vào
với anh. Đầu nàng vừa khít với đường cong trên cổ anh.
Tất
cả suy nghĩ rời bỏ nàng. Nàng khép mắt và để cho bản thân vui sướng được nâng
niu trong vòng tay anh. Bên mặt láng mượt của anh áp vào nàng, và nàng nâng tay
lên để vuốt ve gò má mang thẹo. Nó thật ấm áp và thô nhám, các gốc râu cào nhẹ
vào lòng bàn tay nàng. Đây là phần nàng yêu nhất ở anh, phần đã gây cho anh quá
nhiều nỗi đau.
Đầu
anh chuyển động và môi anh tìm kiếm môi nàng. Không có chút vội vàng nào trong
nụ hôn của anh – chậm rãi, đầy cảm xúc, nhàn nhã, anh hoàn toàn có chủ ý kéo
dài thời gian, mọi chuyển động của bờ môi anh làm gia tăng sức nóng bị vùi sâu
trong thân thể nàng. Nàng hôn trả lại anh, nồng nàn, bàn tay lồng vào mớ tóc
xoăn phía sau cổ anh. Nàng thư giãn trong vòng tay anh và trao trọn chính mình
cho đôi môi đòi hỏi của anh.
Những
ngón tay rám nắng của anh di chuyển đến cằm nàng và ngón tay cái dịu dàng chải
qua vành môi dưới. Hơi thở của họ hoà quyện vào nhau ngay khi anh bao phủ miệng
nàng một lần nữa. Nàng đã căng tràn với khao khát thể chất đang kích động, thứ
đang tràn qua mạch máu giống như tia sét, biến cơ thể nàng thành thứ chất lỏng
vô dụng. Nàng chỉ có một nhận thức duy nhất là thôi thúc muốn làm anh vui
thích, muốn làm anh hài lòng.
Bàn
tay anh khum phía sau đầu nàng bằng một chuyển động đột ngột đầy tính sở hữu,
kéo gương mặt nàng vùi vào chỗ cong trên cổ anh. Áp sát vào gương mặt nóng bỏng
của nàng, làn da mát rượi của anh đang run rẩy. Thở dữ dội, nàng hôn lên đấy,
miệng nàng nếm náp vị muối mặn mòi của làn da lần đầu tiên. Nàng có thể nghe được
âm thanh khàn khàn anh tạo ra trong cổ họng. Miễn cưỡng, anh giữ nàng cách ra
khỏi anh, nhìn nàng với ánh mắt khao khát yêu thương.
“Chúng
ta sẽ kết hôn sớm,” Anh nói khó khăn. “Anh đã đợi em… mãi mãi rồi.”
Con
ngựa di chuyển không ngừng, những chẳng ai trong bọn họ quan tâm. Summer nhấc đầu
lên và kéo ra xa để có thể nhìn vào gương mặt anh.
“Em
đã trưởng thành rồi và… em đã về nhà với anh.”
“Em
yêu quý…” Giọng anh vỡ vụn, run rẩy. “Em yêu quý của anh…” Bàn tay anh mơn trớn
cánh tay nàng, vai nàng, và chuyển đến ngực với sự dịu dàng run rẩy. Anh nhìn
vào nàng với vẻ âu yếm thiêu đốt trong đôi mắt sẫm.
Nàng
nhìn trả lại anh, nỗi đau tình ái đọng trên khuôn miệng run rẩy.
“Ôi,
Chúa ơi, anh muốn ôm em, hôn em, suốt cả cuộc đời này.” Anh nói khổ sở. Miệng
anh tách bờ môi nàng ra, tuyệt vọng tìm kiếm sự đáp ứng, và nàng bám chặt lấy
anh, tan chảy vào trong thân thể rắn chắc của anh. Nụ hôn kéo dài bất tận, như
thể mỗi người trong số họ không thể tìm ra được cách kết thúc.
“Summer,”
anh rên rỉ trong cổ nàng. “Summer.”
“Slater…”
Nàng nói, gần như bật cười. “Có ai đó đang đến gần kìa.”
Anh
hôn nàng nhanh và mạnh. “Tuyệt đấy, thêm vài giờ nữa nhỉ? Nhưng khi đêm đến… cô
gái của anh…” Anh doạ nạt với vẻ trêu ghẹo.
Nàng
lướt một ngón tay trên khuôn miệng mạnh mẽ của anh. “Anh đang doạ em đấy à,
Mr.McLean?” Đôi mắt nàng lấp lánh nhìn anh xuyên qua bờ mi dày.
“Cảnh
cáo em thôi mà, Miss Kuykendall.” Chiếc nón được đặt trở lại đầu anh, và đôi mắt
sẫm sinh động với những nếp cười hình rẻ quạt bên góc mắt. Một người đàn ông
tươi cười, thư giãn không có chút tương đồng nào với kẻ mặt mũi nghiêm nghị mà
nàng đã gặp trong bếp cách đây vài tuần ngắn ngủi.
Sự bẽn
lẽn của nàng cũng không còn; nàng cười khúc khích êm ái và cố nhét những lọn
tóc đi lạc trở lại búi.
“Đội
nón của em vào đi, cô gái mùa hè. Anh không muốn mũi em bị cháy nắng.”
Vui
sướng khi được ra khỏi dòng suối, con ngựa trèo lên bờ. Slater, giữ chặt Summer
giữa đôi cánh tay, túm vào núm yên để tránh bị trượt khỏi mông ngựa. Tiếng cười
của họ quyện vào nhau. Họ giống như đôi trẻ phấn khích; mọi thứ đều mới mẻ và kỳ
diệu.
Tại
ngôi nhà nông trại, Summer nhìn quanh với vẻ thích thú. Chuyến cỡi ngựa và đoạn
dừng giữa con suối đã mang màu sắc đến gò má nàng. Slater quan sát nàng với vẻ
ngưỡng mộ. Nàng có chiều sâu và sự nhanh trí mà anh rất thích, và tuy vậy nàng
vẫn là một phụ nữ, với tất cả bản năng của phụ nữ. Anh cảm thấy một sự cuộn
dâng của lòng kiêu hãnh không thể giải thích.
“Em
thuộc về nơi này.” Anh nói đột ngột khi anh nhấc nàng ra khỏi yên ngựa, “Đây là
nhà em.”
Nàng
nghiên cứu vẻ mặt quyết đoán của anh, rồi nhìn xung quanh vào vùng đất ngập nắng,
đầy gian khó, vào những bóng tối êm đềm dọc theo những bức tường, sự dễ chịu của
ngôi nhà sau sức nóng của một chuyến cỡi ngựa từ ‘ngôi nhà nhỏ’. Ngôi nhà oai
nghiêm với những hàng hiên, được che bóng bởi những gốc sồi mà cành nhánh của
nó trải rộng đến năm mươi feet về mọi hướng.
Summer
gật đầu, quá hạnh phúc để nói.
Bàn
tay anh vươn ra để bao quanh tay nàng, một nụ cười hài lòng trên gương mặt anh.
“Đi
nào. Em phải nhìn hết mọi thứ.”
Ngôi
nhà nằm ở một góc của khu điền trang vuông vắn. Phía nam và phía tây, không xa
hơn năm mươi yards từ ngôi nhà, là những kho lương thảo. Được xây theo phong
cách gạch mộc, những bức tường rất dày, cửa sổ và cửa đi rộng rãi cho phép
không khí lưu thông. Xa xa là một khu nhà tranh bằng đá, thấp, dài, và cạnh đó
là một toà nhà dài tương đương phân chia thành nhiều phòng tương ứng với phòng
để yên cương và trang bị lao động, phòng dụng cụ, những phòng kho và lò rèn.
Phía sau khu nhà này là một chuồng ngựa chất đầy cỏ khô và ba bãi quây.
Trong
khu vực giữa dãy nhà dài và nhóm những toà nhà kế tiếp là khu vườn đẹp nhất
Summer từng thấy. Có đến hai mẫu Anh hoặc nhiều hơn những cây trồng được chăm
sóc kỹ lương của đủ thứ loại cây. Vài hàng cây ăn trái viền phía sau và một cạnh.
Một dòng nước nho nhỏ chảy theo những rãnh tưới tiêu sâu bên cạnh những hàng
cây.
Quan
sát những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt nàng, Slater không thể không bật
cười.
“Chúng
ta có cả đống người để nuôi ăn ở đây. Bây giờ em có thể hiểu tại sao anh bảo em
đừng bận tâm đến việc làm vườn rồi chứ.”
“Nhưng…”
Đôi mắt tím hẹp lại khi nàng cau mày, nhăn nhăn sống mũi. “Thế thì tại sao mảnh
đất sau nhà lại được cày xới và sẵn sàng để gieo trồng?”
“Racoon
già là người làm vườn. Ông ấy là người chịu trách nhiệm và không ai khác được đặt
một bàn chân vào khu vườn của ông ấy cho đến khi ông ấy nói họ có thể. Ông ấy
muốn thử trồng đậu phộng và ở đó có đất pha cát rất thích hợp.” Anh bật cười
trước vẻ bối rối trên gương mặt nàng và quàng một cánh tay qua vai nàng khi họ
đi vào. “Không sao đâu, cưng à. Ông ấy quá vui mừng có em ở đây, ông ấy cứ cười
lục khục khi anh bảo ông ấy đã bị mất khoảnh đất trồng đậu của ông ấy rồi.”
Tại
cạnh cuối phía xa và một cạnh khác của khu vườn là một bụi cây, và bên dưới gốc
của nó đặt những chiếc bàn chế tạo thô mộc dàn trải những loại thực phẩm được
chuẩn bị để đưa vào kho chứa.
“Racoom
làm tất cả những công việc này một mình sao?”
“Không.
Bọn anh có bốn gia đình người Mexico sống ở đây. Vài người đàn ông chăn gia súc,
nhưng một số quá lớn tuổi hoặc quá trẻ nên họ cùng các người phụ nữ giúp
Racoon. Họ chia sẻ công việc và chia sẻ phần thưởng. Nhưng Racoon là ông chủ,
không thể nào lầm lẫn về điều đó.” Anh cười rồi nghiêm túc lại. “Vài người dường
như không thể quên được trận Alamo*, nhưng có cả đống người Mexico lương thiện
trong Texas. Họ yêu thương những đứa trẻ của họ, giữ nơi ở của họ gọn gàng và sạch
sẽ, họ sẽ trung thành với em nếu em đối xử tử tế với họ. Hãy nhìn những bông
hoa quanh công trình gạch mộc kia xem.”
(*Trận chiến Alamo (tháng 3, 1836) là điểm then chốt
trong cuộc Cách Mạng Texas. Tổng thống Mexico, tướng Antonio Lopez de Santa
Anna, tấn công Dòng tu Alamo, ở San Antonio, Texas - lúc này là căn cứ quân sự
cùng một ít tu sĩ, tổng số người khoảng trên 200,- bao vây Alamo 13 ngày, và giết
tất cả những người trong đó. Hành động của Tướng Santa Ana được xem là tội ác,
và cái chết anh hùng của những người chống trả, đã làm động lòng dân Texas,
thúc đẩy nhiều người gia nhập quân đội. Với lòng quyết tâm trả thù, người Texas
chiến thắng quân đội Mexico tại trận chiến San Jacinto, ngày 21 tháng 4 năm
1836, chấm dứt cuộc Cách Mạng Texas, đưa Texas độc lập khỏi Mexico. Ngày nay
Alamo là một dấu mốc lịch sử và một điểm du lịch nổi tiếng sát bên cạnh thị trấn
ngầm độc đáo RiverWalk – Ct của Sẻ)
Summer
nhìn về nhóm những toà nhà. Những bông hoa dược trồng sum xuê dọc theo hàng rào
lan can. Những chậu đất nung sum xuê với sự phối hợp những bông hoa rực rỡ sắp
hàng trên hàng hiên nhỏ. Những đứa trẻ đang chạy và nô đùa trong sân và những
quần áo sạch đang phơi trên những bụi cây. McLean’s Keep giống như một thị trấn
nhỏ. Như thể đọc được suy nghĩ của nàng, Slater giải thích.
“Cha
đã đến đây khi nơi này chẳng có gì ngoài núi đồi và thảo nguyên, những kẻ sống
ngoài vòng pháp luật và thổ dân, và ông đã lập kế hoạch cực kỳ kỹ lưỡng. Với
vùng đất mới này – ông đã mang theo vài thứ tốt nhất của thế giới mà ông đã bỏ
lại sau lưng. Cuộc đời ông hiến trọn cho việc kiến thiết Keep như một trang trại
tự cung tự cấp. Bọn anh phải tiếp tục làm theo cách đó, làm tất cả những gì bọn
anh có thể làm để giữ gìn nó cho những thế hệ kế tiếp của nhà McLean.”
Họ
bước chậm rãi trở lên lại lối mòn đầy bụi dẫn đến ngôi nhà. Bàn tay của Summer
chìm khuất trong tay của Slater đầy vẻ sở hữu. Những người chăn gia súc nhấc
nón, nói năng lễ độ, rồi cười toe toét và nháy mắt với nhau khi họ đi qua.
Bulldog ngồi tại hàng hiên, trong một chiếc ghế được chế tạo từ một gốc cây lớn
đã mòn đến bóng láng sau nhiều năm sử dụng. Ông đang gọt một cái que bằng con
dao dài, mảnh. Ông nhìn họ khi họ tiến đến, miệng nhăn lại và xoắn lên ở một
bên.
“Chu
choa,” Ông nói, chà sát bàn chân trên mảnh đá lát sàn. “Không có vẻ giống như
còn bất kỳ công việc nào để làm hết trọi trơn, chuyện gì với cậu thế hả, khi ra
ngoài đi dạo mà không có hộ tống vì đã nhét cái đuôi của hắn vào chuyện lắp đặt
cái bếp nấu ngoài trời rồi. Toàn bộ nơi này rồi sẽ cạn khô và đầy cỏ dại cho mà
xem, và tôi là người duy nhất biết điều đó.” Ông đứng lên và bước đến phía cuối
hàng hiên, nhổ một dòng chất lỏng màu nâu vào trong đất, rồi quay trở lại ghế.
Summer
ngọ nguậy thiếu thoải mái và liếc nhìn Slater, mong thấy vẻ cau có trên gương mặt
anh. Ánh mắt anh hẹp lại thành đường chỉ, nhưng môi anh quăn lên tại các góc
trong nỗ lực kềm giữ tiếng cười.
“Và
ông làm gì, lão già, ngoại trừ ngồi đó trên mông mình, trong bóng mát, và gọt đẽo
cái mớ hỗn độn đó để cho Teresa phải dọn dẹp? Sao trông ông chẳng khác gì tụi
bê con kích động với đám bụi rậm thế nhỉ?”
“Ôi
dào, tôi không thể làm điều đó à, nhóc! Vài người phải ở lại nơi này để bảo đảm
mọi thứ không bay mất khỏi túi chứ. Những người khác tôi biết sẽ cực kỳ choáng,
dù hơi muộn màng, họ có biết kêt cục ra sao đâu nào.”
“Ông
chỉ cần cà rà loanh quanh và nhìn xem điều gì đang diễn ra thôi.” Slater kéo
bàn tay Summer móc qua khuỷu tay anh và bao phủ nó bằng tay anh. “Chỉ để thoả
mãn sự tò mò của ông, lão già, và để tống khứ cặp mông ông vào yên ngựa nơi
chúng thuộc về, sắp có vài sự thay đổi quanh nơi này. Khi vợ tôi đến và cai quản,
cô ấy hẳn sẽ phải đập vào miệng ông bằng chổi đấy.”
“Hừm!”
Bulldog không ngước nhìn lên khỏi con dao dài, mảnh gọt vào que gỗ. “Tôi mong đợi
tôi có thể đập roi trên mông cô ấy tương tự như tôi đã đập dập mông cậu.”
Slater
nhìn xuống Summer, đôi mắt anh lấp lánh, một vẻ cau có giả vờ trên gương mặt
anh. Anh quàng cánh tay ngang qua vai cô và đẩy cô về phía trước.
“Đi
nào, em yêu. Đừng thèm quan tâm đến lão dê già đó. Lão xấu tính như một con bê
đốm bị đập đuôi phải ấm nước sôi. Đừng lập kế hoạch đấu khẩu với lão. Lão sẽ
nói cho đến khi em nghe thấy tiếng khua lách cách trong đầu mới thôi.”
Gương
mặt hoa râm của Bulldog vỡ ra một nụ cười toe toét khi họ đi qua, và ông xoa cằm
bằng cạnh cùn của con dao. Ông nghiêng đầu lắng nghe những âm thanh đến từ bếp.
Cô gái và Slater ở cùng Teresa. Huýt sáo một giai điệu qua kẽ răng bám đầy bụi
thuốc, ông dậm gót giày trên sàn đá lát của hàng hiên rồi thơ thẩn rời khỏi về
hướng khu nhà tranh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét